Vệ Chân Ngọc đứng ở đầu tường, giơ cao trường kiếm trong tay, đối với mọi người tiến hành lần diễn thuyết cuối cùng:
“Chiến đấu đã tới thời điểm cuối cùng, Thiên Cừ đã ở trong thời khắc sinh tử tồn vong. Nhưng thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. Chỉ cần đánh thắng được trận chiến này, chúng ta sẽ về nhà thu hoạch lúa mì.
Những lời hắn nói hết sức đơn giản, giản dị nhưng lại khiến mọi người không khỏi phấn chấn.
Mọi người Thiên Cừ cùng hô vang:
“Thu hoạch lúa mì. Thu hoạch lúa mì”
Bên phía Hồng Phúc thì hô to “Hà minh chủ vạn tuế”, còn bên phía Thiên Cừ lại hô “Về nhà thu hoạch lúa mì”.
Hai bên nghe thấy âm thanh hô vang của nhau, đều nghĩ đối phương đã điên mất rồi.
Tu sĩ Tiên Minh không tiếc linh khí, sử dụng ra đủ loại thần thông, tranh nhau tiến lên lập chiến công, quyết tâm phải đánh hạ cho bằng được Thiên Cừ.
Kỷ Thần khống chế trận pháp phòng hộ của Thiên Cừ, nhưng đã không thể chặn lại toàn bộ công kích, cho nên Mạnh Hà Trạch dẫn đầu xuất chiến, Vệ Chân Ngọc phái ra tất cả đội pháo thủ, đội hỏa súng, bố trí con rối yểm hộ cho bọn họ.
Trận đại chiến kịch liệt nhất, điên cuồng nhất hoàn toàn bùng nổ ra.
Tiếng nổ mạnh vang lên như tiếng sấm giữa ngày hè, không ngơi nghỉ từ ban ngày cho đến đêm khuya, từng ánh lửa tím như rồng ra biển lớn, kèm theo những đám bụi mù cuồn cuộn bao phủ phạm vi trăm dặm trên không trung.
“Bọn họ cắn thuốc hay sao vậy? Tại sao lại trở nên cường đại như vậy chứ?”. Kỷ Thần ôm lấy trận bàn, kịch liệt thở dốc, đứng ở đầu tường thành mắng chửi.
Vệ Chân Ngọc đồng dạng cũng không dễ chịu gì. ‘Bất Tận hỏa’ còn chưa bị hắn hoàn toàn thu phục cho nên hắn không dám hoàn toàn thả nó ra, để tránh đốt tới Thiên Cừ ở phía sau. Hắn chỉ có thể thao tác một phần mười lực lượng của nó để chiến đấu với kẻ đich, nhưng dù như vẫn vẫn cực kỳ hao tổn tinh thần.
Chiến trường phía ngoài thành lại nguy hiểm trùng trùng, Mạnh Hà Trạch tắm máu chiến đấu một cách hăng hái, đệ tử Tống Viện cũng không hề có ý tứ lui binh.
Sau lưng đã là Thiên Cừ rồi, còn có thể lui đến chỗ nào được nữa?
Viên Thanh Thạch đứng ở trên boong tàu, chỉ huy chiến đấu:
“Thành bại được quyết định tại lần hành động này. Sau khi trận chiến này giành được thắng lợi, sẽ chia cắt mỏ linh thạch cùng bảo tàng của Thiên Cừ, tất cả những người tham chiến đều sẽ có phần. Còn nếu như thất bại, cũng chỉ có thể chờ Tiển Kiếm Trần lấy về bản mệnh kiếm của hắn, sau đó chúng ta đều sẽ trở thành quỷ hồn dưới kiếm của hắn. Các vị đồng minh, cùng liều mạng nào”
Trong tiếng chiêng trống, đất rung núi chuyển, tu sĩ Tiên Minh huyết khí mênh mông, toàn lực xông lên tấn công.
Đột nhiên, trong lòng Viên Thanh Thạch cảm thấy run lên, ôm theo kiếm nhảy xuống khỏi vân thuyền.
“Oanh”
Địa phương hắn mới đứng liền trở nên vụn gỗ bay tán loạn, ngọn lửa bốc lên thiêu đốt.
Vân thuyền tuy có trận pháp bảo hộ nhưng lại không được vững chắc như trận pháp phòng hộ của Thiên Cừ. Đủ loại bạo phá phù giống như sao băng từ trên trời giáng xuống, hạm đội không ngừng bị đánh tan, tiếng trống cũng bị làm cho gián đoạn.
Tu sĩ Tiên Minh ở phía trước không biết đội thuyền phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lửa cháy hừng hực, liền cho rằng mình bị người Thiên Cừ vây quanh, có người tiếp tục xông lên tấn công, có người lui về phía sau cứu viện, trận hình trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn.
“Sao lại có thể như vậy được? Người Thiên Cừ vòng về phía sau đột kích chúng ta sao?”. Viên Thanh Thạch hét lớn.
“Không phải người Thiên Cừ”. Tu sĩ am hiểu dò xét hồi báo.
“Không phải thì còn có thể là ai được nữa. Đều đã đánh tới lúc này rồi, ai còn sẽ đến chi viện cho bọn họ nữa?”
Tất cả viện binh bên ngoài Thiên Cừ đều đã sớm nhập cục, Tu Chân giới cũng không còn nhiều thế lực lớn có thể ảnh hướng tới thế cục của trận đại chiến.
“Hình như là người của Thanh Nhai, bọn họ toàn bộ đều mặc áo xanh”
“Thanh Nhai không phải đã đóng cửa không ra sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này như vậy?”
Mọi người Tiên Minh nhìn ra phía sau, chỉ thấy bóng dáng hạm đội của Thanh Nhai từ trong mây đêm hiện ra, tiểu tu sĩ trẻ tuổi đứng phía đầu thuyền dán lên người phù khuếch đại âm thanh rồi hô to:
“Các bằng hữu của Thiên Cừ. Thanh Nhai tới chậm”
Thanh Nhai có nhiều phù tu, rất am hiểu tấn công ở cự ly xa.
Người có cảnh giới Kim Đan trở lên thì sẽ ngay tại chỗ vẽ bùa, còn người có cảnh giới Kim Đan trở xuống sẽ không ngừng đánh ra bùa chú.
Trong bầu trời đêm chợt xẹt qua một ánh đao như tuyết trắng, sáng vô cùng, giống như một tia chớt bổ ra màn đêm đen.
Vân thuyền lớn nhất của Tiên Minh liền bị chia năm xẻ bảy, từ trên không trung rơi xuống.
“Không ổn rồi, là Tuyết Nhận đao của Tử Dạ Văn Thù. Mọi người mau lùi lại”
“Đường Đường là Viện Giám Thanh Nhai Tử Dạ Văn Thù, vậy mà lại có thể đánh lén chúng ta”
Ngươi nói hắn đánh lén nhưng không hoàn toàn như vậy, chỉ có thể nói hắn vừa vặn đuổi kịp thời điểm Tiên Minh toàn lực tiến công, không để ý tới hắn .
Thiên Cừ cùng chính đạo Tiên Minh đều coi đối phương là kẻ thù duy nhất, không nghĩ tới lúc này sẽ còn có kẻ thứ ba gia nhập vào cuộc chiến.