Thiên Cừ có thêm đồng minh trợ giúp, tinh thần mọi người liền vô cùng phấn khởi, muốn thừa thắng xông lên:
“Các bằng hữu Thanh Nhai, cảm tạ các ngươi đã đến”
Thiên Cừ lại một lần nữa đánh lui được địch nhân, có thêm chi viện cường đại.
Người Tiên Minh tổn thất thảm trọng, không thể không rời khỏi không trung quận Hồng Phúc, tránh vào bên trong rừng độc, nương nhờ cây cối rậm rạp để tránh né bùa chú công kích của Thanh Nhai.
Bọn họ vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn cảm thấy có phần hoang đường.
Chiến đấu lâu dài và vất vả như vậy, tất cả chỉ là vô ích thôi sao?
Tử Dạ Văn Thù rốt cuộc từ nơi nào chui ra vậy?
Cả hai bên đều tổ chức thu quân, chiến cuộc lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
“Tử Dạ Văn Thù tới thật đúng lúc”. Vệ Chân ngọc nói.
Kỷ Thần:
“Nhưng đến lúc này chúng ta vẫn không biết được là bên trong hộp ngọc mà sư huynh đưa cho hắn có chứa cái gì”
Mạnh Hà Trạch:
“Không cần biết là cái gì, hắn cũng đều đã tới rồi. Nhưng các ngươi có cảm thấy có chút kỳ quái không? Vì sao không nhìn thấy bóng dáng của Hà Thanh Thanh đâu cả vậy?”
Vệ Chân Ngọc hơi suy tư rồi nói:
“Nếu như ta là nàng, đã đánh không thắng, nhưng vẫn muốn củng cố danh vọng của mình, trước sau đều là tử lộ, thì chỉ còn lựa chọn đàm phán mà thôi”
“Ý ngươi là, nàng ta sẽ tìm tới Tử Dạ Văn Thù sao?”. Mạnh Hà Trach nói:
“Cũng đúng, Hà Thanh Thanh có xuất thân từ Thanh Nhai, hình như đã có mối liên hệ từ trước với Tử Dạ Văn Thù thì phải”
Kỷ Thần:
“Tử Dạo đạo hữu sẽ đạt thành hiệp nghị với nàng sao?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời liền trở nên trầm mặc.
….
Tu sĩ Tiên Minh vẫn đối với minh chủ của mình có một loại tin tưởng không hiểu rõ. Bọn họ khởi động kết giới phòng hộ bên trong rừng độc, chờ đợi Hà Thanh Thanh ban xuống biện pháp, nhưng lại chỉ nhận được tin tức đối phương đang bế quan.
Viên Thanh Thạch phân phát Thăng Tiên đan để trấn an mọi người:
“Mọi người đừng nóng vội. Minh chủ đã có kế hoạch hết rồi”
Nhưng đến cùng là có cái kế hoạch gì, bản thân hắn cũng không hề biết được.
Bên trong rừng rậm, ánh trăng không chiếu xuyên vào được, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy cành lá đan xen nhau.
Phần lớn đệ tử Tiên Âm môn đều tập trung ở bốn phía ô kim xa, trận hình nghiêm ngặt, thủ hộ cho người ở bên trong:
“Này, Chúc Tâm, chưởng môn cho gọi ngươi”
Thiếu nữ đang điều chỉnh dây Cầm vội vàng thu hồi Cầm lại:
“Sư tỷ, chưởng môn gọi ta có việc gì vậy? Chỉ gọi một mình ta sao?”
“Chỉ một mình ngươi thôi”. Đệ tử dẫn đường có chút hâm mộ:
“Còn không đi nhanh lên”
Chúc Tâm nhất thời cảm thấy thấp thỏm, cẩn thận tiến vào bên trong ô kim xa hoa lệ.
Chỉ thấy Hà Thanh Thanh đang dựa nghiêng vào trường kỷ, tay áo buông xuống, đang nhắm mắt dưỡng thần, dung nhan mỹ lệ của nàng thoáng hiện lên chút mệt mỏi.
“Chưởng môn”. Chúc Tâm nhẹ giọng nói.
Hà Thanh Thanh vẫn không mở mắt:
“Ta chưa từng phát Thăng Tiên đan cho các ngươi, trong lòng các người có oán trách ta, có cảm thấy ta không tốt không?”
Chúc Tâm vội vang lắc đầu:
“Không, chúng ta đều là do Đại sư tỷ thu nhận vào Tiên Âm môn, nếu không có Đại sư tỷ, những tiểu đệ tử có xuất thân phàm nhân như ta, chỉ sợ cũng phải mất mười năm mới có thể hết khổ, mất mười lăm năm mới có được bản mệnh pháp khí của riêng mình. Chính nhờ Đại sư tỷ thay đổi chế độ của Tiên Âm môn, chúng ta mới có được như ngày hôm nay, Đại sư tỷ vẫn luôn rất tốt đối với đám đệ tử chúng ta. Chỉ là….”
Nàng cảm thấy chính mình lại nói sai lời, liền vội vang ngậm miệng:
“Ta trước giờ vẫn không cùng người khác nói chuyện nhiều, chưởng môn đừng trách tội”
“Chỉ là cái gì, nói tiếp đi”. Hà Thanh Thanh nói.
“Chỉ là ta không thích chiến đấu”. Chúc Tâm nói.
“Bổn tọa cũng không hề muốn chiến đấu với Thiên Cừ, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ phải tiếp nhận cái cục diện rối rắm này từ trong tay Hư Vân. Đây là đại sự đầu tiên kể từ sau khi bổn tọa kế vị, nếu như để cho nhiều người như vậy tay không trở về, danh vọng của minh chủ sẽ để đâu chứ? Địa vị của Tiên Minh sẽ thế nào? Khi Tiên Minh mới thành lập, nó yêu cầu mọi người phải có chung mục tiêu, có chung sợ hãi cùng thù hận”
Chúc Tâm trả lời không được, liền thử hỏi:
“Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu thôi sao?”
Hà Thanh Thanh:
“Đội ngũ chi viện cường đại của đối phương đã đến, nếu cứ tiếp tục đánh cũng chỉ có thế lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được chỗ tốt gì”
Chúc Tâm:
“Vậy là minh chủ muốn đi gặp Tử Dạ Văn Thù, cùng hắn đàm phán điều kiện, để hắn mang theo đội ngũ của Thanh Nhai rời khỏi cuộc chiến này đúng không?”
Hà Thanh Thanh nhàn nhạt nói:
“Vô dụng thôi. Bổn tọa sẽ không đi gặp hắn đâu”
Vẻ mặt Chúc Tâm hiện lên nét đau khổ:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta thật sự không nghĩ ra được gì cả”
Hà Thanh Thanh bị nàng chọc cười:
“Gọi ngươi vào đây gặp ta, cũng không phải để ngươi tới nghĩ cách”
Nàng khẽ vung tay áo, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc Cầm.
Trên bề mặt của chiếc Cầm này ẩn ẩn bích quang, giống như một hồ nước dưới ánh trăng.
Chúc Tâm khẽ a một tiếng, kinh hỉ nói:
“Là Lục Y đài sao? Thật là một cây Cầm tốt”
“Nó là cây Cầm đầu tiên của ta”. Hà Thanh Thanh nói.
Chúc Tâm hơi ngạc nhiên nhìn Hà Thanh Thanh. Từ sau khi Giáng Vân tiên tử chết đi, bọn họ không còn nhìn thấy biểu tình nhu hòa như vậy ở trên khuôn mặt của Đại sư tỷ nữa.