Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443. Nhìn Nhau Không Nói Gì (7)

Chương 443. Nhìn nhau không nói gì (7)
Chương 443. Nhìn nhau không nói gì (7)

“Nếu như, bảy ngày sau ta không trở về, người liền mang theo chiếc Cầm này, tới nương nhờ nhóm ca ca của ngươi, người nào cũng được”. Hà Thanh Thanh rũ mắt nhìn Cầm:

“Thay ta chiếu cố nó thật tốt”

Chúc Tâm đưa tay nhận lấy chiếc Cầm, quỳ xuống đất hành lễ, hoảng loạn nói:

“Tiên Âm môn không thể thiếu chưởng môn. Hơn nữa, ta cũng không đủ thông minh, cũng không phải là người có thiên phú tốt nhất, vài vị sư muội ngoài kia còn mạnh hơn ta nhiều…Ta không xứng với chiếc Cầm này đâu”

“Cái gì mà xứng với không xứng. Bổn tọa chỉ nói là nếu như thôi”. Hà Thanh Thanh mở mắt ra, lại biến trở về vị minh chủ uy nghiêm ngày thường:

“Lui xuống đi. Chuyện này không được nói với người khác”

Chúc Tâm thu hồi Cầm, tâm tình trở nên trầm trọng.

Chưởng môn là muốn đi đâu, làm chuyện gì? Vì cái gì chỉ một mình đi mà không dẫn theo mọi người?

Vì cái gì không thể cho bất luận người nào biết? Chuyện này có phải vô cùng nguy hiểm hay không?

Liệu sẽ giải quyết được khốn cảnh trước mắt không?

….

Trên cánh đồng tuyết mênh mông, tượng băng nhiều như rừng, máu chảy thành sông.

Vô số băng trùy từ trên trời giáng xuống, giống như một cơn mưa lớn.

Cứ mãi chiến đấu như vậy, không nhìn thấy thiên địa, không nhìn thấy nhật nguyệt, Tống Tiềm Cơ dường như đã mất đi cảm giác thời gian trôi.

Vô Ảnh Kiếm tung hoành khắp nơi, nhanh như một cơn gió.

Phá Vọng Kiếm giống như một chiếc rìu sắc bén, chém vỡ hết thảy trở ngại trước mắt.

Tống Tiềm Cơ cảm thấy ngay cả việc nhìn ánh trăng cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên lười ngước mắt nhìn lên.

Mãi cho đến khi đám tín đồ này chết hết, cái trận pháp âm độc vô cùng này mới đình chỉ vận chuyển.

Địa ngục chốn nhân gian bất quá cũng chỉ như vậy.

Trên cánh đồng tuyết chỉ còn từng khối bạch cốt, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc ngã quỵ, có vài khung xương vẫn còn treo nội tạng cùng thịt nát bị tàn phá.

Tống Tiềm Cơ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cũng lười ngự kiếm, liền dựa vào bả vai của Tiển Kiếm Trần, giống như dựa lên một thanh quải trượng.

Hai người đi qua rừng rậm bạch cốt.

Gió to cũng không thể thổi bay được mùi máu tươi dày đặc nơi đây.

Thịt nát trên khung xương thỉnh thoảng rơi xuống trên lớp tuyết đã trở nên đỏ thẫm, phát ra âm thanh lộp bộp, giống như trái cây trong rừng rơi xuống đất.

Trong không khí quỷ dị khiến người khác cảm thấy áp lực, Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói:

“Này, cùng ta nói chuyện một lát”

Tiển Kiếm Trần:

“…Ngươi cảm thấy, trong hoàn cảnh này, thích hợp để nói chuyện phiếm sao?”

“Nói ta nghe một vài sự tình khi ngươi còn trẻ đi, ngươi cái loại tính tình xấu xí này, có phải chưa từng bị người nào đánh qua không?”

Tiển Kiếm Trần:

“Sao có thể như vậy được chứ? Ta đã kết thân rồi”

“Hai việc này có liên quan gì với nhau sao?”

Tiển Kiếm Trần thở dài:

“Ngươi không hiểu. Nam nhân đã kết thân, sẽ luôn bị lão bà của mình đánh”

“A?”. Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, hình như không phải đâu, chỉ là do ngươi đặc biệt gợi đòn thôi:

“Xin hỏi, lệnh phu nhân có tu vi gì?”

“Khụ, sư nương của ngươi chỉ là một phàm nhân thôi, đại đa số thời điểm vẫn hết sức ôn nhu”. Tiển Kiếm Trần giải thích:

“Đánh là yêu, mắng là thương, ngươi không hiểu được đâu”

Tống Tiềm Cơ bị gợi lên hứng thú:

“Sau khi ngươi kết hôn thì thế nào?”

“Sau khi thành hôn với nàng, ta liền sinh ra lòng muốn thoái ẩn, không nghĩ tiếp tục đánh giết nữa, chỉ nghĩ xây một căn nhà nhỏ, lại đào một cái ao nhỏ, cùng nàng sinh hoạt ở thế gian. Tốt nhất là sinh hai đứa, một nam một nữ”

“Sau đó thì sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi tiếp.

Rừng rậm bạch cốt đã đi qua hơn một nửa, huyết sắc đỏ thẫm dưới chân cũng đã dần phai nhạt.

“Sau đó, lão bà của ta chết”. Tiển Kiếm Trần nhàn nhạt nói:

“Người giết nàng cũng đã bị ta giết chết. Sau khi sự kiện đó xảy ra, ta cũng không có khả năng buông kiếm nữa”

Tống Tiềm Cơ ngẩn người ra.

Hai người nhìn nhau không nói gì, sau đó lại trầm mặc mà đi tiếp một đoạn đường. Thanh âm gió thổi qua những khung xương hòa cùng thanh âm dẫm lên lớp tuyết.

Tống Tiềm Cơ không hiểu sao lại có chút khó chịu, vì vận mệnh, cũng như vì Tiển Kiếm Trần. Có lúc, hắn cảm thấy Tiển Kiếm Trần vô cùng không đáng tin cậy, vô cùng cuồng vọng, chuyên quyền độc đoán, khiến cho người khác chán ghét, quả thật không có ưu điểm nào, nhưng Tiển Kiếm Trần lại dạy cho hắn cách sử dụng tám thanh kiếm kia. Sau khi hắn nắm được thanh ‘Phá Vọng kiếm’, hắn mới ý thức được, Tiển Kiếm Trần đã để lại một loại ý thức nào đó ở trên kiếm, nếu không, tám thanh thần bình với tám tính cách khác nhau này, hắn không thể nhanh chóng thu phục được như vậy.

Có những lúc, Tống Tiềm Cơ lại cảm thấy Tiển Kiếm Trần có phần đáng thương, hắn không có bằng hữu, không có người thân, chỉ có kiếm ở bên mình, nhưng Tiển Kiếm Trần luôn làm theo ý mình, không cần ai phải thương hại hắn.

Vốn dĩ, hắn còn cho rằng, Tiển Kiếm Trần khi còn trẻ nhất định là một cường giả cuồng ngạo, là một cự nhân không gì có thể ngăn cản được, hóa ra, hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông kiếm, sống một cuộc sống bình dị, quên đi mọi chuyện, quên đi hết thù oán.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải cầm kiếm lên, phải chiến đấu không ngừng nghỉ, mỗi khi tiến về phía trước một bước, phía sau hắn lại có một cánh cửa sắt nặng nề rơi xuống.

Hắn liền không thể quay đầu lại được.

Tiển Kiếm Trần thấy Tống Tiềm Cơ trầm mặc, không ngờ lại cười rộ lên:

“Không sao đâu, đó cũng là chuyện từ rất nhiều năm về trước rồi, bộ dáng của nàng như thế nào ta cũng nhanh không còn nhớ rõ được nữa rồi, chỉ nhớ được nàng nấu đồ ăn rất ngon….Nếu ta thật sự có một người con trai, hắn đại khái có lẽ cũng sẽ giống như ngươi”

Lời an ủi vừa vọt tới cổ họng, lại bị Tống Tiềm Cơ kìm lại mà nuốt trở về:

“Ngươi có thể bình thường được không hả, lúc này rồi vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của ta được?”

Sau cuộc khổ chiến dông dài, bọn họ nâng đỡ nhau đi qua rừng rậm bạch cốt, thấy từ phía đường chân trời, mặt trời hồng rực đang dần dâng lên.

Cánh đồng tuyết được ánh mặt trời chiếu xuống trở nên lấp lánh ngân quang, giống như một mảnh hải dương kim cương, từ dưới chân bọn họ kéo dài tới tận chân trời.

Hết chương 443.
Bình Luận (0)
Comment