Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444. Ta Không Đồng Ý (1)

Chương 444. Ta không đồng ý (1)
Chương 444. Ta không đồng ý (1)

“Ngươi nhìn kìa, mặt trời cũng đã ló dạng rồi”. Tiển Kiếm Trần nhìn lên trời và nói:

“Tây Thiên cũng không còn xa nữa đâu”

Từ khi tiến vào chỗ sâu bên trong cánh đồng tuyết, người duy nhất bọn họ có thể nói chuyện chỉ có người bên cạnh mình. Đại bộ phận thời gian, ngoài nói về chuyện tu luyện cũng như chuyện trong thiên hạ, thì chủ yếu là nói một vài câu nhàm chán vô nghĩa, nói một chút về chuyện xưa thầy trò bốn người Đường Tăng đi lấy kinh.

Tống Tiềm Cơ hơi híp mắt:

“Tám mươi dặm phía trước chúng ta chính là Liệt Băng Uyên, cần cẩn thận gió xoáy phía trên không vực sâu”

Liệt Băng Uyên còn được gọi là khe hở của cánh đồng tuyết. Gió xoáy được tạo nên từ dưới đáy vực sâu không tưởng, có lực hút rất mạnh, có thể hút hết linh khí khỏi cơ thể tu sĩ. Theo như Tu Chân giới hiện nay có ghi chép lại, chưa từng có tu sĩ nào rơi xuống vực mà có thể trở lại nhân thế được.

“Ngươi còn biết cả vị trí của Liệt Băng Uyên sao?”. Tiển Kiếm Trần hoài nghi nói:

“Con đường từ Tử Hải đến phía cuối đại lục này, ngươi có phải đã thật sự đi qua rồi hay không?”

“Trong mộng đã từng đi qua rồi”. Tống Tiềm Cơ đỡ lấy Tiển Kiếm Trần:

“Lên kiếm thôi”

Hai người lại đi lên Vô Ảnh Kiếm, lần nữa xuất phát lên đường.

Tiển Kiếm Trần tấm tắc làm lạ:

“Tiểu tử ngươi vẫn ngon lành thật, chiến đấu lâu như vậy mà giờ vẫn còn có thể phi hành được, thật là rắn chắc bền bỉ đấy, hàng ngon giá rẻ”

Tống Tiềm Cơ cũng đã mất bình tĩnh với cái lão chỉ có tác dụng kéo chân lại này:

“Ta còn có ‘Bất Tử Tuyền’ bên người, nhờ nó mà miệng vết thương của ta có thể tự lành một cách chậm rãi. Không hiểu ngươi chịu thương thế gì mà ngay cả Bất Tử Tuyền cũng không có biện pháp chữa khỏi được”

“Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”. Tiển Kiếm Trần ngoáy ngoáy lỗ tai.

Tống Tiềm Cơ:

“Là Bất Tử Tuyền đấy, ta vừa khen nó cho nên nó cảm thấy vui vẻ. Thời điểm nó vui vẻ sẽ hãnh diện mà va chạm vài cái với Tịnh Bình, phát ra âm thanh giòn vang. Còn thời điểm nó không vui, cũng sẽ va chạm vào Tịnh Bình để thị uy”

“Giống như nuôi một con mèo vậy nhỉ. Không, nghe kỹ mà xem, không phải mỗi tiếng của nó, còn có âm thanh khác nữa”. Tiển Kiếm Trần nghi hoặc nói.

Tống Tiềm Cơ nghiêng tai lắng nghe, ý cười trong mắt bỗng nhiên giảm đi, sắc mặt hắn liền hơi trầm xuống:

“Là tiếng đàn”

Tiếng đàn giống như tiếng nước suối chảy róc rách, nhàn nhạt như một làn khói, nhẹ nhàng như những chú bướm vẫy cánh, bồng bềnh theo làn gió bay tới.

Âm thanh khúc nhạc vang xa, du dương uyển chuyển, có thể thấy được kỹ năng cao siêu của người đánh đàn. Ở những địa phương khác, có thể may mắn nghe được khúc nhạc này, đều đủ để làm cho lòng người hướng tới, vô cùng tán thưởng.

Nhưng nơi này lại là chỗ sâu bên trong cánh đồng tuyết, không nên có người đánh đàn ở đây, thậm chí là không nên có người ở đây.

“Khúc gì vậy?”. Tiển Kiếm Trần hỏi.

Tống Tiềm Cơ thở dài:

“Thập diện mai phục”

Tiển Kiếm Trần làm bộ muốn nhảy xuống:

“Nếu đã là thập diện mai phục, vi sư chạy trước đây, ta tin tưởng một mình ngươi có thể ứng phó được”

Tống Tiềm Cơ kéo hắn lại:

“Lưu kiếm lại cho ta”

“Ngươi còn muốn nữa sao? Đã cho ngươi bảy thanh rồi, chẳng lẽ còn không đủ dùng sao?”

Trong lúc hai người ầm ĩ, Vô Ảnh Kiếm càng bay càng nhanh, tiếng đàn cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, càng ngày càng dồn dập hơn.

Giống như có mười vạn đại quân dũng mãnh tiến đến, khói lửa nổi lên khắp bốn phía, áp sát về phía dưới thành.

Thời tiết hôm nay trong xanh, tầm nhìn rộng khắp. Chỉ thấy trên đỉnh tuyết sơn dưới bầu trời xanh, một bóng người đang cô độc ngồi đánh đàn, váy xanh như nước biển, tay áo tung bay, tuyết bay ngược gió.

Tiển Kiếm Trần nhìn thấy vậy liền vui vẻ:

“Ta nghe thập diện mai phục cứ nghĩ nhiều người lắm hóa ra chỉ có một người, lại còn là một tiên tử thật đẹp nữa chứ”

Vô Ảnh Kiếm dừng lại giữa không trung. Tống Tiềm Cơ nhìn thân ảnh quen thuộc kia:

“Thập diện mai phục chỉ cần một người là đủ rồi, đâu cần tới thiên quân vạn mã chứ?”

Hắn lại dừng lại ở nơi nay, ở chính địa phương mà kiếp trước hắn chết đi.

Nhưng lại khác khúc nhạc, khác cả người gảy đàn. Còn cánh đồng tuyết vẫn là cánh đồng tuyết như trước, vẫn giống như mọi năm.

Tiển Kiếm Trần hô to:

“Tiên tử đánh đàn phía đối diện, có thể thương lượng chút được không, chúng ta hiện tại đang rất vội, có thể chờ chúng ta làm xong chuyện rồi lại quay lại nghe ngươi đánh đàn được không?”

Tống Tiềm Cơ:

“….Ngươi cảm thấy làm như vậy có thể hữu dụng sao?”

“Ta cảm thấy ít nhất vẫn nên thử một lần xem sao”. Tiển Kiếm Trần sờ cằm, biểu tình vô cùng gợi đòn:

“Nếu Thất Tuyệt Cầm của ngươi không bị hao tổn ở Huyết Hà Cốc, liệu ngươi có thể đàn thắng nàng được không?”

Vừa dứt lời, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, người đánh đàn giương mắt lên nhìn.

Một thanh âm hơi có chút khàn khàn vang lên từ phía xa:

“Năm đó, khi Tống sư huynh dạy ta ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, tu vi của ta vẫn còn thấp kém, cầm kỹ còn non nớt, không thể đàn hết được cả bài. Hiện giờ, âm luật của ta đã có thành tựu, tu vi cũng hơn xa khi trước. Khúc thập diện mai phục này, chính là khúc cuối cùng mà sư phụ dạy cho ta. Tống sư huynh, ngươi cảm thấy ta đàn thế nào?”

Tống Tiềm Cơ cho lời bình:

“Ngươi đàn không tồi, cầm kỹ của ngươi quả thật đã tiến xa, đã có được tám phần thần vận của khúc nhạc này rồi”

Hết chương 444.
Bình Luận (0)
Comment