Tiển Kiếm Trần nghe hai người nói liền cứng họng.
Ngay sau đó, hắn âm dương quái khí truyền âm:
“Thật tốt nha, hóa ra đây là chuyện tốt do ngươi làm. Năm đó, ngươi nhàn rỗi không có việc gì đến vậy sao, tự nhiên lại viết cái gì mà ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ chứ”
Tống Tiềm Cơ truyền âm cười lạnh:
“Dọc đường đi này, có bao nhiêu thù hận là do ngươi mà kéo tới, có bao nhiêu phiền toái là do ngươi mà chọc ra hả? Lúc trước, Triệu lão tổ cùng những người kia của Hoa Vi Tông kéo tới truy sát chúng ta, lại là chuyện tốt mà người nào năm đó làm ra hả?”
Tiển Kiếm Trần tự biết mình đuối lý, cũng không mở miệng nói lại.
Hà Thanh Thanh ôm cầm đứng lên, giống như một học sinh trẻ tuổi, nộp bài cho tiên sinh:
“Còn lại hai phần, là thiếu ở chỗ nào vậy?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Tám phần cũng đã đủ rồi, trăng trên trời còn có lúc tròn lúc khuyết, không cần phải cưỡng cầu hoàn mỹ thập toàn làm gì”
Hà Thanh Thanh cười nói:
“Nếu không thể thập toàn thập mỹ, đánh cây Cầm này cũng uổng phí rồi. Nếu không thể leo lên đỉnh cao, sống trên đời này cũng coi như uổng”
Dây của “Cửu Tiêu Ngọc Bội’ trong lòng ngực nàng tự rung lên, từng ánh sáng tím huy hoàng rực rỡ bay ra, quanh quẩn quanh người nàng, giống như đang đáp lại lời nàng.
Tống Tiềm Cơ than nhẹ một tiếng, nói thẳng ra:
“Đáng tiếc là ngươi không muốn ở chỗ này gặp ta, cũng không muốn đánh khúc nhạc này, cho nên Cầm tâm không được tĩnh, thiếu đi hai phần hỏa hầu”
Hà Thanh Thanh ngẩn ra:
“Ta…”
Khi nàng đánh đàn, trong lòng đích xác đang xoay chuyển vô số ý niệm. Tiếng gió gào thét chói tai, những bông tuyết bay tán loạn khắp xung quanh.
Mãi cho đến khi thân ảnh Tống Tiềm Cơ xuất hiện. Trong thiên địa chợt trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, tiếng gió gào thét cũng không còn nghe thấy nữa, trong nháy mắt, dường như có trăm hoa đua nở, có muôn vàn hoa cỏ nảy mầm từ dưới đất chui lên.
Hà Thanh Thanh cắn răng, quật cường nói:
“Sao ngươi biết ta không muốn? Ngươi hiểu ta còn hơn bản thân ta sao?”
Ánh mắt tĩnh lặng như nước của Tống Tiềm Cơ dần trở nên sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm phá vỏ bay ra:
“Hà cô nương, từ sau khi từ biệt ở Tam Sinh Thạch, ngươi đã có được thứ ngươi muốn chưa?”
Hà Thanh Thanh lẩm bẩm:
“Ở trong Tam Sinh Thạch, ta nhìn thấy ngươi và ta cùng đứng chung một chỗ, hóa ra lại là lúc này, lại là ở nơi đây”
Mưới ngón tay của nàng siết chặt lấy Cửu Tiêu Ngọc Bội, chợt cao giọng nói:
“Bổn tọa đã là minh chủ của Tiên Minh”
“Minh chủ tiên tử”. Tiển Kiếm Trần tươi cười chỉ Tống Tiềm Cơ, rồi chỉ về phía sau:
“Người này nhìn qua có vẻ bình thường như thế thôi, nhưng thật ra vừa mới đại khai sát giới, giết cho bên kia máu chảy thành sông, bạch cốt chất đống, lúc này, hung tính của hắn còn chưa tiêu tan hết đâu, ta khuyên ngươi không nên cản đường chúng ta”
Hơi thở của Hà Thanh Thanh khẽ thay đổi.
Lấy nàng làm trung tâm, tuyết đọng bốn phía liền từ dưới chân nàng bay lên, một lần nữa trở lại không trung, hình thành một cơn bão tuyết xuyên qua thiên địa:
“Kiếm Thần, Tống Vương, Bổn tọa tới nơi này, không phải vì ngăn cản hai ngươi, mà chỉ muốn một lời từ Tống Vương….”
Trực giác của Tiển Kiếm Trần cảm thấy không ổn, liền truyền âm:
“Vòng Hồng Châu trên tay nàng đã hấp thu công lực của Hư Vân. Ngươi không tranh thủ lúc pháp thuật của nàng chưa thành mà xuất kiếm ra sao?”
Tống Tiềm Cơ vẫn đứng yên bất động.
Hà Thanh Thanh tiếp tục nói:
“Bổn tọa cũng không muốn công chiếm Thiêm Cừ. Một trận chiến này đến sau cùng cũng không có người chiến thắng, Thiên Cừ cùng Tiên Minh đã trả đủ đại giới rồi. Hôm nay trên cánh đồng tuyết này, Bổn tọa tới để hòa đảm, mong toàn bộ Tu Chân giới cùng chứng kiến”
Dứt lời, nàng vung tay áo lên, mười tám viên huyết hồng phật châu theo bão tuyết bay về phía không trung, phát ra tia sáng kỳ dị bao phủ phạm vi mười dặm.
Một cỗ lực lượng to lớn, gần giống như thiên địa nguyên lực bị Hồng Châu lôi kéo, màn trời trong xanh giống như bị xé toạc ra, lộ ra một khoảng không hỗn loạn không đen không trắng, vô số màu sắc đan xen chảy xuôi bên trong.
“Cần thiết như vậy sao?”. Tiển Kiếm Trần nhảy dựng lên:
“Người trẻ tuổi các ngươi đều thích làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?”
Tống Tiềm Cơ lạnh lùng nói:
“Ngươi sử dụng lực lượng không thuộc về mình như vậy, sớm muộn sẽ chịu phản phệ”
Hà Thanh Thanh cười nói:
“Cái gì không phải của ta, ta vẫn có thể sử dụng, trên đời này, còn không có việc gì mà ta không làm được cả”
Nàng lấy Hồng Ngọc Phật Châu làm môi giới, lợi dụng lực lượng của Kình Thiên Thụ, mở ra một thông đạo.
Cùng lúc đó, ở quận Thiên Cừ nơi Thiên Tây châu mãi xa, lúc này đang là ban đêm.
Từ Thiên Cừ quận đến Hồng Phúc quận, thậm chí là cả bốn phía đầm lầy, rừng độc cũng đều đột nhiên nổi gió to.
Gió to quỷ dị vô cùng, không phải từ đông tây nam bắc bất kỳ hướng nào thổi tới, mà là từ trên bầu trời giáng xuống, giống như từ trên không trung mở ra một cánh cửa lớn, thả ra dòng khí cuồng bạo lạnh băng.
Bên trong Thiên Cừ có trận pháp bảo vệ, nhưng phía bên ngoài trận pháp lại cát bay đá chạy, bụi mù cuồn cuộn.
Chúng tu sĩ không hiểu sao đều cảm thấy tim đạp nhanh hơn, giống như bị một lực lượng cường đại nào đó hấp dẫn, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Màn đêm đen vậy mà lại nhanh chóng phai màu, biến thành một mảnh trắng bạc.
Giống như một bức họa dài từ từ được mở ra, lại giống như một mặt gương bao trùm màn đêm, cánh đồng tuyết vô biên vô tận được trải ra trên đỉnh đầu.