Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446. Ta Không Đồng Ý (3)

Chương 446. Ta không đồng ý (3)
Chương 446. Ta không đồng ý (3)

Hiện giờ, ở nơi nay đang tụ tập người của Tiên Minh, người của Thiên Cừ cùng viện quân từ các nơi của Thiên Cừ, cơ hồ chiến lực của toàn bộ Tu Chân Giới đều đang tập trung ở nơi này.

Dị tượng thanh thế to lớn như vậy, khiến cho bất kể là tu sĩ hay phàm nhân, đều cảm thần tâm thần rung động mãnh liệt.

Đây là chấn động không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được.

“Cái gì thế này? Là thủ đoạn công kích của kẻ thù sao?”

“Không cần hoảng loạn, nghe theo mệnh lệnh”

Rất nhanh, mọi người nhìn thấy rõ bóng người bên trong gió tuyết. Ba người kia đang ở vào thế giằng co, một người có dung mạo tuyệt sắc, mặc một chiếc váy xanh hoa lệ, một người thì khoác chiếc áo khoác màu đen, mang theo thần sắc mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn.

Người cuối cùng chỉ mặc một chiếc áo bào trắng đơn giản, nhưng khi người Thiên Cừ thấy được hắn, liền không nhìn thấy người khác nữa, trong nháy mắt bùng nổ tiếng hoan hô vang trời:

“Là Tống Vương. Trên bầu trời chính là Tống Vương”

“Tống Vương, chúng ta đang bảo vệ cho Thiên Cừ”

“Mọi người bình tĩnh, đó là cánh đồng tuyết ở phía gần cuối đại lục. Tống Vương lúc này không ở trên bầu trời, hắn không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu”

Tường thành Thiên Cừ cao ngất, giống như chỉ cần đứng ở đầu tường là có thể vươn tay hái sao trên bầu trời. Hiện giờ cũng giống như chỉ cần vươn tay ra, là có thể phủi đi những bông tuyết rơi trên áo Tống Tiềm Cơ.

Chia cách đã lâu, mấy lần còn bị đồn đại là đã tử vong, cuối cùng lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Ba người phía đầu tường nhìn một lát, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía Hà Thanh Thanh.

Mạnh Hà Trạch:

“Nàng ta muốn làm gì vậy, nàng ta có phải điên rồi hay không vậy?”

Vệ Chân Ngọc cười lạnh nói:

“Theo ta, nàng ta đang hết sức tỉnh táo đấy”

Kỷ Thần muốn nhẫn nhịn nhưng vẫn là không nhịn nổi mà nói:

“Sớm biết có ngày hôm nay, khi đó ở trong Huyết Hà Cốc…”

Phía trên không Hồng Phúc quận bị vân thuyền của Thanh Nhai chiếm cứ. Các đệ tử trẻ tuổi đều đang tụ lại ở trên boong thuyền, kinh hô:

“Chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ô kim xa, đều không phát hiện bất kỳ động tĩnh nào”

“Mọi người đều cho rằng Hà minh chủ sẽ tìm đến Viện Giám sư huynh để đàm phán, không ngờ nàng ta lại đi tới cánh đồng tuyết”

“Nhỏ giọng thôi, sư huynh đang luyện đao, đừng làm ảnh hướng đến sư huynh”

Lúc này, Tử Dạ Văn Thù đã thu đao, nhìn lên màn trời trắng bạc trên cao, nhìn thấy gió tuyết rào rạt bên trong.

Tu sĩ Tiên Minh bên trong rừng độc khi mới nhìn thấy việc này cũng kinh sợ không nói nên lời, nhưng sau đó còn kích động hơn so với người Thiên Cừ. Bọn họ nhảy lên trên đủ loại phi hành pháp khí, hận không thể trực tiếp bay vào bên trong cánh đồng tuyết trên bầu trời:

“Hà minh chủ vậy mà lại đi tới cánh đồng tuyết? Nàng vậy mà lại một mình đi chặn lại Kiếm Thần cùng Tống Vương?”

“Hà minh chủ có thể mở ra một thông đạo để cho tất cả mọi người có thể chứng kiến được sự tình phát sinh trên cánh đồng tuyết. Có thể thấy, nàng so với minh chủ trước càng cường đại hơn. Nàng đã là đương kim thiên hạ đệ nhất rồi. Chỉ là, Hà minh chủ từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Viên sư điệt, ngươi có biết không?”. Một vị trưởng lão Hoa Vi Tông hiếu kỳ nói.

Sắc mặt Viên Thanh Thạch liền trở nên trắng bệch, may mà tuyết trắng xóa trên bầu trời chiếu xuống vạn vật trên mặt đất, làm cho mọi thứ như được phủ một tầng quang mang trắng bạc, cho nên không ai nhận ra sự khác lạ của hắn.

Vì sao Hà Thanh Thanh tu vị lại tăng nhanh như vậy? Vì sao sau khi sư phụ chết đi lại hóa thành tro bụi?

Đáp án mà hắn xem nhẹ đã từ màn trời phía trên cao được xé mở ra.

Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn nghe thấy chính mình thấp giọng nói:

“Hà minh chủ có trong tay Thăng Tiên Đan, lại có bí quyết tu luyện khác cũng không có gì là kỳ quái cả. Chờ ngày sau, cục diện ổn định trở lại, minh chủ tất nhiên sẽ không bạc đãi mọi người”

Mọi người của Tiên Minh tiếp nhận loại lý do này. Hà Thanh Thanh đạt được cơ duyên huyền bí như vậy, quả thật là người được Thiên Mệnh lựa chọn.

“Hà minh chủ thi triển thần thông này khả năng phải tiêu hao rất lớn, chẳng lẽ chỉ để thể hiện sức mạnh thôi sao?”

“Nếu có thể để cho mọi người tận mắt nhìn thấy nàng đánh bại Tống Tiềm Cơ, nhân tâm Thiên Cư tất nhiên sẽ tiêu tán, trận pháp cũng sẽ không còn tín ngưỡng lực làm tăng uy lực, Thiên Cừ lúc đó lo gì không công phá được? Mạnh Hà Trạch, Vệ Chân Ngọc kia làm sao có thể chống đỡ được nữa chứ?”

“Một chiêu này của Minh chủ thật tuyệt diệu, nếu trước đó để lộ ra phong thanh, Thiên Cừ chắc chắn sẽ không tiếc đại giới mà phái ra lực lượng ngăn cản nàng. Nhưng nhìn hiện giờ mà xem, kể cả Tử Dạ Văn Thù cũng không còn biện pháp gì đâu, chỉ có thể giương mắt nhìn giống như chúng ta thôi”

“Minh chủ vạn tuế. Tiên Minh vạn tuế”

Dưới ánh nhìn của vạn người, một bóng xanh di chuyển trên cánh đồng tuyết.

Hà Thanh Thanh nói:

“Bổn tọa tới để đàm phán hòa bình, chỉ có ba điều kiện. Chỉ cần Tống Vương đồng ý, Tiên Minh liền lập tức lui binh, bổn tọa cũng lập tức nhường đường, mời hai vị đi qua”

Tiển Kiếm Trần ngoáy ngoáy lỗ tai:

“Nói nghe thử một chút”

“Thứ nhất, lần viễn chinh này Tiên Minh cũng hao tổn không nhỏ, yêu cầu một chút linh thạch bồi thường. Thứ hai, từ giờ trở đi, mỗi năm, Thiên Cừ cần tiến cống cho Tiên Minh ba nghìn vạn linh thạch. Thứ ba, từ phía tường thành bên ngoài Thiên Cừ, không được tiếp tục khuếch trương nữa”

Tiển Kiếm Trần:

“Chậm đã, tuy bản tôn không hiểu rõ những lòng vòng quanh co trong môn phái, nhưng những yêu cầu này có khác gì so với việc cắt đất đền tiền chứ?”

“Kể cả bổn tọa thống nhất Tu Chân giới, nhưng Thiên Cừ vẫn là Thiên Cừ của Tống Vương. Việc hôm nay nếu thành, Thiên Cừ cùng Tiên Minh sẽ chung sống hòa bình trong năm trăm năm. Trận chiến này không nên tiếp tục đánh nữa, ngươi nếu đồng ý, liền vỗ tay cùng ta”

Hà Thanh Thanh chờ mong nhìn Tống Tiềm Cơ.

Thần sắc của Tống Tiềm Cơ vẫn hết sức bình tĩnh.

“Ta không đồng ý”. Hắn nói:

“Ta vạn lần không đồng ý”

Hết chương 446.
Bình Luận (0)
Comment