Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 447 - Chương 447. Phúc Thủy Khó Thu (1)

Chương 447. Phúc Thủy khó thu (1)
Chương 447. Phúc Thủy khó thu (1)

Hà Thanh Thanh mở ra một thông đạo ở trên không của cánh đồng tuyết, nàng muốn cho tất cả mọi người của Tiên Minh cùng Thiên Cừ được chứng kiến sự cường đại của nàng.

Nàng quả thật đã làm được như vậy. Ở Thiên Cừ quận, Hồng Phúc quận, bốn phía rừng độc, đầm lầy, bầu trời đen nhánh bị thay đổi thành một mảnh trắng bạc, không có người nào là không ngẩng đầu nhìn lên cánh đồng tuyết trên bầu trời.

Nàng vừa nói xong ba điều kiện, người Thiên Cừ cùng đồng minh đều cảm thấy trong lòng tràn đầy căm phẫn, chỉ lên trời mà mắng to.

Tu sĩ Tiên Minh thì lại tấm tắc trầm trồ khen ngợi, tiếng hô vang ầm ĩ ‘Minh chủ vạn tuế’ xông lên tận trời.

“Một trận chiến này đánh tới hiện tại, dù cho có được ban thưởng Thăng Tiên đan thì mọi người cũng không muốn tiếp tục đánh nữa. Minh chủ làm ra hành động này, đã thu được nhân tâm của mọi người”

“Trước tiên liền đưa ra một cái giá trên trời, sau đó lại cùng bọn họ cò kè mặc cả. Thiên Cừ kiểu gì vẫn sẽ phải bồi thường linh thạch cho chúng ta”

“Minh chủ dám một mình ngăn cản hai người Kiếm Thần cùng Tống vương, nàng chắc chắn nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ, cho nên mới để cho người Thiên Cừ chứng kiến một màn như thế này”

“Thần thông có thể nối liền hai không gian với nhau như vậy, chỉ có đại năng thời kỳ thượng cổ mới có thể thi triển được. Ngay cả thời đỉnh cao của Kiếm Thần cũng không có bản lĩnh này, Minh chủ quả là người được Thiên Mệnh lựa chọn”

Trong nháy mắt này, những tu sĩ yêu thích sự cuòng đại, ghét sự yếu nhược đã quên luôn chính mình đến từ môn phải nào, chỉ có một cảm giác đồng nhất vô song với Tiên Minh.

Hà Thanh Thanh đứng ở đỉnh tuyết sơn.

Trong cả thiên địa vắng vẻ này, nàng chỉ nhìn thấy hai bóng người là Tống Tiềm Cơ cùng Tiển Kiếm Trần.

Nhưng nàng biết, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng. Hiện giờ nàng đang không ở cuối đại lục, mà ở trung tâm của thế giới.

Tiếng gió gào thét bên tai phảng phất như hóa thành từng tiếng hoan hô, vờn quanh nàng, nâng nàng lên thẳng tới trời xanh.

Đúng lúc này, Tống Tiềm Cơ lại nói ra câu, một vạn lần cũng không đồng ý.

Trên mặt hắn không thấy nét giận giữ nào, nhưng Vô Ảnh Kiếm lại không khỏi phát ra tiếng kêu vù vù.

“Tống Vương còn có điều kiện gì sao?”. Hà Thanh Thanh hỏi.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Chuyện này căn bản không cần bàn tới làm gì. Chỉ cần Kình Thiên Thụ vừa chết đi, thế giới này sẽ sụp đổ hủy diệt, kế hoạch vĩ đại đầy tham vọng của ngươi chung quy cũng sẽ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Hà cô nương, lực lượng mà người kia đem lại cho ngươi cũng không phải là lực lượng của chính bản thân ngươi, hắn chỉ muốn ngươi trở thành quân cờ trong tay hắn thôi, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu rõ sao?”

Hà Thanh Thanh nói:

“Tất nhiên là ta biết Kình Thiên Thụ đang dần suy sụp, nhưng ít ra vẫn còn có thời gian năm trăm năm nữa. Chờ ta thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, sẽ tự khai sáng ra một thế giới mới, để cho con dân của ta ở thế giới mới này sinh sôi nảy nở. Nếu hôm nay, người đáp ứng với yêu cầu của ta, tương lai, trong thế giới mới, chúng ta sẽ vẫn đứng bên nhau, Bổn tọa sẽ lưu Thiên Cừ lại cho ngươi”

Tiển Kiếm Trần khẽ cười một tiếng:

“Ngươi muốn làm Sáng Thế Thần sao? Điều này thật ra lại phù hợp với kế hoạch của người kia, một đại hành giả với ý chí hoàn mỹ”

Mọi người Thiên Cừ cùng tu sĩ Tiên Minh đều nghe được những lời bọn họ nói với nhau, trong lòng không kìm được mà rùng mình, tiếng hô hào ầm ĩ cuồng nhiệt nhanh chóng bình ổn trở lại.

Ba người đang đối thoại trên cánh đồng tuyết này là ba người mạnh nhất hiện giờ, những tu sĩ bình thường tự biết không có cách nào cảm nhận được biến hoán của thiên địa giống như bọn họ. Mọi người đều cảm thấy hồi hộp, mong chờ lắng nghe ba người này nói chuyện như thế nào.

Mọi người đều mơ hồ có cảm giác, một âm mưu thật lớn vô cùng đáng sợ đang trồi lên khỏi mặt nước, làm thay đổi vận mệnh của mỗi người.

“Tống Vương đang nói cái gì vậy? Kình Thiên Thụ chống đỡ vòm trời, tồn tại vĩnh cửu, làm sao lại sắp chết được chứ?”

“Nhưng Hà minh chủ cũng vừa thừa nhận còn gì, chẳng lẽ thế giới này thật sự chỉ còn tồn tại được năm trăm năm sao?”

“Thế giới mới do nàng sáng lập ra, tất nhiên là thuận nàng thì sẽ thịnh vượng, còn nghịch nàng thì sẽ tiêu vong, sẽ không ai có thể ngăn cản nàng được nữa”

Hà Thanh Thanh nhìn Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi vẫn không tin ta có thể làm được. Ngươi cho rằng ngươi vĩnh viễn đúng, còn ta luôn sai. Một đường này, ngươi trải qua ngàn khó vạn hiểm, khiến cho bản thân phải chịu vô số vết thương khắp người, chỉ vì thu hồi lại thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ….”. Hà Thanh Thanh dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm chuyển hướng về phía Tiển Kiếm Trần:

“Nhưng ở phía cuối đại lục, thật sự có thanh kiếm này sao?”

Nét tươi cười trào phúng trên mặt Tiển Kiếm Trần liền trở nên hơi cứng đờ.

Tống Tiềm Cơ trầm mặc, vẫn đề này làm sao hắn lại chưa từng nghĩ qua chứ.

Trên người Tiển Kiếm Trần có quá nhiều bí mật cùng quá khứ, đều không muốn nói cho hắn biết.

Hắn mang theo một kẻ kéo chân sau lại lắm lời, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, rốt cuộc đến được Tây Thiên, nhưng ‘Chân kinh’ dùng để phổ độ chúng sinh có thật sự ở đây không?

Tiển Kiểm Trần nhanh chóng khôi phục lại nét tươi cười, nụ cười còn gợi đòn hơn nhiều so với lúc trước:

“Tiểu cô nương, chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi, trước trận chiến châm ngòi ly gián là việc làm không phúc hậu sao?”

Nếu hai bên đều không có chung tiếng nói, tất nhiên sẽ nổ ra một trận đại chiến.

“Sư phụ ta chết sớm. Ta cũng không cần phải chơi loại hoa chiêu này”. Hà Thanh Thanh cười nói:

“Kiếm Thần, Bổn tọa kính trọng ngươi, ngươi đi lấy thanh kiếm đệ nhất thiên hạ của mình về đi. Nếu một thanh kiếm có thể thay đổi được mọi chuyện như vậy, Bổn tọa liền không xứng làm Minh chủ thiên hạ”

Tiển Kiếm Trần lắc đầu:

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người còn cuồng hơn so với ta khi còn trẻ đấy. Đáng tiếc thanh kiếm này của ta vốn không phải dùng để giết ngươi”

Hắn đột nhiên đưa tay tung ra một vật, Tống Tiềm Cơ không thèm chớp mắt mà tiếp lấy.

Chỉ nghe thấy một tiếng truyền âm vang lên:

“Kiếm này được gọi là ‘Phúc Thủy’, không có tâm pháp cũng như kiếm quyết giống như ‘Phá Vọng’, tất cả đều phải dựa vào người dùng kiếm tự tìm hiểu. Vị Minh chủ này cùng ngươi có chút khúc mắc, hiện giờ, trong trường hợp này, không biết khi nào ngươi có thể thoát thân, chỉ sợ đây là người kia an bài để kéo dài thời gian. Bản tôn đi trước một bước đây, ngươi nhanh chấm dứt chuyện ở đây đi, tới hội hợp cùng ta ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ”

Hết chương 447.
Bình Luận (0)
Comment