‘Phúc Thủy Kiếm’ có hình dạng như một thanh đoản kiếm màu xanh biếc, uyển chuyển nhẹ nhàng tinh xảo không có gì nổi bật. Tống Tiềm Cơ cầm nó trong tay, giống như nắm lấy không khí vậy, không hề tồn tại cảm giác gì, không khỏi truyền âm nói:
“Lúc này không còn thanh nào lợi hại hơn sao? Mà không có ta mang ngươi đi, thời điểm vượt qua Liệt Băng Uyên chính ngươi cần cẩn thận một chút đấy”
Tiển Kiếm Trần cưỡi mây mà đi:
“Phúc Thủy là một thanh kiếm khó thu phục, chính ngươi mới là người phải cẩn thận đấy”
“Chậm đã”. Tống Tiềm Cơ mở mồm, nhìn thấy bóng dáng của đối phương dừng lại, nhưng lại không biết bản thân muốn nói điều gì.
Tiển Kiếm Trần quay đầu lại mỉm cười, áo khoác đen bồng bềnh trong gió tuyết, giống như một đám mây trôi:
“Tiểu tử, có phải đột nhiên phát hiện luyến tiếc vi sư rồi không?”
Tống Tiềm Cơ hô tô:
“Chuyện đang vội, ngươi có thể đi nhanh được không hả”
Hà Thanh Thanh lạnh lùng nói:
“Hắn một thân bị trọng thương, cả một đường này nhờ lợi dụng ngươi mới có thể đi đến phía cuối đại lục. Chờ đến khi hắn lấy được kiếm rồi, còn sẽ quan tâm đến sống chết của ngươi sao? Hắn không đáng để ngươi phải làm như vậy, hay ngươi cho rằng mình là chúa cứu thế, ai cũng có thể cứu hả?”
Nàng bởi vì Tiển Kiếm Trần dứt khoát rời đi, ‘vứt bỏ đồng bạn’ mà trở nên tức giận, bỗng nhiên vung tay áo lên, nặng nề đánh lên dây Cầm.
Tiếng đàn thê lương vang lên, huyền ảnh bay đi, gió tuyết bốn phía hội tụ lại như nước lũ cuồn cuộn, xông thẳng về phía Vô Ảnh Kiếm.
“Từ trước đến giờ ta đều không tin tưởng người khác”. Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt nói:
“Ta càng không phải chúa cứu thế. Ta chỉ muốn về nhà trồng trọt mà thôi, vì sao các ngươi cứ một hai phải tới ngăn cản ta như vậy chứ”
Hắn giương mắt lên, nhìn về phía gió tuyết cuồng bạo đang ập xuống, hai tay kết ấn:
“Giới Vực. Mở”
“Oanh”
Kim quang lóa mắt bùng nổ.
Mọi người của Thiên Cừ cũng như Tiên Minh theo bản năng nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, chỉ thấy một làn sóng lúa kim sắc như hải triều trào ra, lấy Tống Tiềm Cơ làm trung tâm, trải rộng ra bốn phía xung quanh, mãi cho đến khi bao trùm một nửa cánh đồng tuyết.
Phía không trung trên đỉnh đầu, trước đó còn là một mảnh tuyết trắng xóa vắng lặng khủng bố, hiện giờ lại trở thành một cánh đồng lúa mì đung đưa trong gió, khiến cho người Thiên Cừ cảm thấy chấn động, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thân thiết.
“Không hổ là thần thông của Tống Vương, quả là ghê gớm. Trong lòng Tống Vương của chúng ta, Thiên Cừ vẫn là lớn nhất, đồng ruộng vẫn là nặng nhất”
“Vị Minh chủ kia có thể thay trời đổi đất thì Tống Vương của chúng ta cũng có thể làm được như vậy. Nhìn những cành lúa mì của ngài ấy kìa, béo tròn đầy đặn, rễ cây tươi tốt, thật là một cánh đồng tuyệt vời”
“Nếu như ta có thể làm ra được mảnh ruộng tốt như thế này, cả đời ta sẽ không phải hối hận”
Hà Thanh Thanh liên tục gảy đàn, mười tám viên hồng ngọc phật châu tỏa sáng rực rỡ.
Lúc thì sóng lúa dâng lên, che phủ gió tuyết. Lúc lại gió tuyết nổi lên, thổi bay những bông lúa mì.
Tống Tiềm Cơ thao túng Giới Vực chiến đấu cùng nàng, ánh mắt quét về phía vết nứt trên không trung, dù đang trong chiến đấu căng thẳng cũng vẫn cảm thấy một chút xấu hổ:
Đều là do đối phương tạo ra cái thông đạo này, để mọi người chứng kiến hết, về sau toàn bộ thế giới đều biết, Giới Vực của ta kỳ thật cũng không hề ngầu chút nào, chỉ là một cánh đồng lúa mì mà thôi.
Cánh đồng thì cánh đồng, ít nhất cũng không cần phải ở trước mặt mọi người hô to “Bé Ngoan”.
Hà Thanh Thanh tạm thời bị hắn áp chế:
“Ngươi mở Giới Vực như vậy sẽ phải tiêu hao nhiều ít linh khí đây? Nếu ngươi muốn giết ta, vì sao không dùng đến kiếm?”
Tống Tiềm Cơ có bảy thanh kiếm trong tay, được tính là người có nhiều thanh thần binh nhất trên đời này. Hà Thanh Thanh vẫn đang đợi hắn xuất kiếm, chờ đợi tiếp kiếm của hắn.
“Ta mở Giới Vực, vốn không phải để giết ngươi”. Tống Tiềm Cơ kết ấn:
“Thu”
Cánh đồng lúa mì đột nhiên theo gió biến mất, cánh đồng tuyết tái hiện trở lại.
Chỗ sâu bên trong lòng đất vang lên những âm thanh sột soạt, càng ngày càng trở nên rõ ràng, tụ hội lại với nhau, giống như ngàn vạn con rắn thức tỉnh từ trong giấc ngủ đông.
Vô số rễ cây màu xám đen xuyên thủng lớp băng ngàn năm, ra sức bò ra khỏi nền đất, leo lên trên mặt ngoài của cánh đồng tuyết, giống như một loài sinh vật sống đang gian nan giãy giụa.
Chúng nó nằm ngang dọc đan xen lẫn nhau, rối rắm khó gỡ, phủ lên lớp tuyết trắng một lớp tử khí xám đen.
“Đây là rễ của Kình Thiên Thụ, tại sao…”. Hà Thanh Thanh ngạc nhiên.
“Giới Vực của ta được sinh ra nhờ Bất Tử Tuyền, chứa đầy khí tức của Bất Tử Tuyền. Kình Thiên Thụ đang ở bên bề vực chết héo, nó vô cùng khát cầu sinh cơ, cho nên liền bị hấp dẫn tới đây”
Bí mật lớn nhất được hắn che giấu kể từ khi trọng sinh đến nay, tới giờ phút này, hắn cứ như vậy nói ra cho mọi người biết.
Càng tới gần phía cuối đại lục, rễ Kình Thiên Thụ càng dày đặc hơn. Nếu như ở địa phương khác, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả như thế.
Chỉ cần nhìn thấy một màn này, bất kể là tu sĩ hay vẫn là phàm nhân, đều cảm thấy tim mình đang đập mạnh.
“Ngươi chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, đòi hỏi quá nhiều, Kình Thiên Thụ đã không thể tiếp tục gánh nặng này nữa, ai còn có thể cho ngươi mượn năm trăm năm nữa đây?”. Tống Tiềm Cơ quát:
“Hà cô nương, ta hỏi ngươi một lần nữa, tất cả những việc này thật sự là điều ngươi muốn hay sao?”
Bên trong Tiên Minh sớm đã nổi lên ầm ĩ khắp nơi.
“Chẳng lẽ những lời Tống Vương nói chính là sự thật? Thiên địa đại kiếp đã gần ngay trong gang tấc rồi hay sao?”
“Hà minh chủ dùng nhựa cây của Kình Thiên Thụ để chế tạo Thăng Tiên Đan, điều đó đã làm gia tốc thế giới này đi đến diệt vong hay sao?”
Lại nghe thấy Hà Thanh Thanh nói:
“Ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi. Những gì ngươi chuẩn bị ở phía sau đã dùng hết rồi, còn át chủ bài của ta vẫn chưa ra đâu, ta mở ra thông đạo này cũng không phải đơn giản chỉ để bài trí như vậy”
Nàng giơ tay lên, một hạt giống huyết sắc tinh xảo, vẫn còn đang đập, trống rỗng xuất hiện.
Mỗi một nhịp đập, liền có sinh cơ bàng bạc từ trong đó trào ra.
Đây giống như đem một trái tim tươi sống nắm ở trong lòng bàn tay, dù cho cách một không gian thông đạo, vẫn khiến cho mọi người cảm thấy cả người rét lạnh.
Hà Thanh Thanh nói:
“Hạt giống duy nhất của Kình Thiên Thụ đang ở trong tay ta, sau khi thế giới này hủy diệt có thể dựa vào nó để tái sinh. Ngay thời điểm đại kiếp nạn buông xuống, ta sẽ lập tức thúc giục nó tạo ra thế giới mới. Chỉ cần mọi người nguyện ý dâng lên tu vi, thề sẽ tuân thủ theo quy tắc của thế giới mới, liền có thể đi theo ta vào thế giới mới”
Thanh âm của nàng giống như có một loại ma lực nào đó, lại lần nữa làm bình ổn quần hùng Tiên Minh đang rối loạn.
Chúng tu sĩ cảm thấy quá mức khiếp sợ, không kịp phản ứng.