Ngay từ thời điểm ở bên trong Huyết Hà Cốc, trên rìa vách núi, trước cây bồ đề, khi đánh cờ trên bàn cờ gỗ khô, Tống Tiềm Cơ đã nghe Vô Tương nói qua về hạt giống này cùng với kế hoạch khủng bố điên cuồng của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới, viên hạt giống này cuối cùng lại nằm trong tay Hà Thanh Thanh.
Kể từ lúc hắn sử dụng lực lượng của Giới Vực, để cho những rễ cây khô héo của Kình Thiên Thụ trải rộng khắp cánh đồng tuyết, trận chiến này liền không còn là trận phân tranh giữa Thiên Cừ cùng Tiên Minh nữa, càng không phải là trận chiến vì lợi ích trước mắt cũng như thành bại thắng thua nữa.
Mỗi người đều đi đến thời khắc vì vận mệnh của thế giới này mà làm ra lựa chọn.
“Hà minh chủ, chúng ta nguyện ý”. Bên trong tu sĩ Tiên Minh chợt có người hô to:
“Ta ở bên trong môn phái cũng chịu đủ loại ức hiếp, có thể có được tu vi như ngày hôm nay, có thể ở cùng với mọi người nơi đây bên trong Tiên Minh, toàn bộ là nhờ Minh chủ đề bạt. Thế đạo này ta căn bản không có gì lưu luyến, ta nguyện ý giao ra tu vi, đi theo minh chủ tiến vào thế giới mới”
Một đám tín đồ cuồng nhiệt nhất của nàng đã bắt đầu chỉ tay lên trời mà thề.
Ở dưới từng tiếng thề của bọn họ, rất nhiều tu sĩ từ bên trong khiếp sợ mà hoàn hồn:
“Chúng ta không thể đáp ứng được. Sau khi sang thế giới mới, nàng chính là Sáng Thế Thần, nàng muốn ai sống người đó liền sống, nàng muốn ai chết người đó liền chết, nàng muốn gì sẽ được nấy. Như vậy chúng ta có khác gì trở thành nô bộc của nàng đâu? Như vậy chúng ta còn có thể tính là tu sĩ sao?”
“Tu vi tự thân sao có thể nói dâng lên là dâng lên như vậy được chứ? Ta chưa từng nghe thấy chuyện như vậy. Nhất định là Thăng Tiên đan của nàng có vấn đề rồi. Nàng sớm đã có kế hoạch này, vậy mà coi chúng ta như chất dinh dưỡng. Người điên cuồng tàn bạo như vậy sẽ chỉ biết hại người, hại toàn bộ thế giới này mà thôi. Mọi người không được khuất phục như vậy”
Đám đệ tử Tiên Âm môn nghe vậy liền nổi giận:
“Lớn mật, sao các ngươi có thể bất kính với chưởng môn như vậy được”
Nhưng càng có nhiều người cảm thấy hoang mang lo sợ, giống như đám ruồi bọ không đầu bay vo ve trong gió.
Tiên Minh mới rồi còn đoàn kết trước nay chưa từng có, trong giây lát liền sụp đổ.
“Thăng Tiên đan có vấn đề sao? Viên chưởng môn, ngày đó Hư Vân chưởng môn rốt cuộc là chết như thế nào?”. Một vị trưởng lão Hoa Vi Tông quát hỏi:
“Hà minh chủ có thể tăng nhanh tu vi như vậy là nhờ đâu?”
Trong lòng Viên Thanh Thạch cảm thấy căng thẳng, đối diện với vô số ánh mắt hoài nghi, phảng phất như nhìn thấy trên mặt bọn họ viết rõ bốn chữ ‘Khi sư diệt tổ’, cả người không khỏi cảm thấy rét run, mồ hôi chảy như mưa.
Đã đi đến bước này rồi, chỉ cần chuyện của Hà Thanh Thanh thất bại, hắn cũng sẽ thân bại danh liệt, sư phụ… sư phụ chẳng phải cũng sẽ chết oan uổng sao.
Một cỗ tà khí xông thẳng lên đầu, khi hắn hoàn hồn trở lại, kiếm trong tay đã đâm ra ngoài.
Hắn nghe thấy chính mình hét lớn một tiếng, trấn áp hết thảy phân tranh:
“Minh chủ có lệnh, ai dám không theo, tội này đáng chém”
Hà Thanh Thanh thu hồi lại hạt giống Kình Thiên Thụ, lại tiếp tục gảy khúc ‘Thập diện mai phục’, lẩm bẩm:
“Trên đời này làm gì có linh dược nào ăn mà không cần trả tiền chứ”
Tiên Minh lúc này đang vô cùng hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn sắc nhọn đến cực điểm vang lên, giống như vô số thanh kiếm sắc bén từ không trung đâm xuống.
Những tu sĩ không muốn phục tùng đau đớn kêu lên, đầu tiền liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hai tai giống như ù đi, khí huyết cũng trở nên quay cuồng.
Rồi sau khi bị rơi vào bên trong tiếng đàn, giống như đi vào một trận bão tuyết cuồng phong, vô biên vô tận không biết thân đang ở nơi nào, biểu tình dần trở nên dại ra.
Mạnh Hà Trạch đứng ở đầu tường Thiên Cừ, chỉ thấy phía trên đỉnh đầu thay đổi bất ngờ, núi tuyết liên miên dưới sóng âm chấn động cũng không khỏi lay động, một trận tuyết lở bùng nổ:
“Nàng mở ra cái thông đạo này, hóa ra là muốn dùng tiếng đàn để kích phát dược lực của Thăng Tiên đan, không chế tu sĩ Tiên Minh rồi hấp thu tu vi của bọn họ. Thật là tàn nhẫn”
Biểu tình của Kỷ Thần cũng trở nên ngưng trọng:
“Chỉ cần là người đã dùng Thăng Tiên đan, sau khi bị rơi vào bên trong tiếng đàn, tâm thần sẽ bị lay động, tu vi sẽ bị Hà Thanh Thanh lấy đi sử dụng. Lực lượng của nàng đang tăng lên quá nhanh, Tống sư huynh sẽ rơi vào nguy hiểm mất”
Thân hình nhỏ bé của Tống Tiềm Cơ phập phồng dưới tầng tầng sóng tuyết, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho mọi người Thiên Cừ không khỏi lo lắng, ai nấy đều hô hào kêu to, muốn cống hiến sinh mệnh của mình cho Tống Vương.
Chu Tiểu Vân cùng Kỷ Tinh chỉ có thể dẫn đội phòng thành đi duy trì trật tự, vừa muốn khóc vừa muốn cười:
“Người kia tu luyện là tà công, cho nên mới hấp thu tu vi của đám tu sĩ Tiên Minh, còn Tống Vương không tu luyện công pháp như vậy. Mọi người giữ tốt tính mạng của mình đi, không nên hô to đòi chết như vậy nữa”
“Đừng tiếp tục hô nữa, Tống Vương đang ở cánh đồng tuyết phía cuối đại lục, ngài ấy không nghe thấy mọi người nói đâu”