“Ngươi không thể bay qua Liệt Băng Uyên được đâu, quay đầu lại đi, đem hạt giống Kình Thiên Thụ cho ta đi”. Tống Tiềm Cơ từ trên bầu trời hạ xuống, từng bước tiến gần tới vách vực.
Váy xanh của Hà Thanh Thanh đã bị nhiễm đỏ, mũ châu cũng rách nát, từng sợi tóc tung bay theo gió.
Nàng ngửa đầu:
“Quay đầu lại sao? Ha, sống thì được vạn người sùng bái, chết thì bị vạn người chỉ trích, đâu ai muốn một cái chết như vậy chứ”
Tu sĩ Tiên Minh nghe nàng cười to, trong lòng liền tức giận, thế nhưng bị uy thế của nàng chấn nhiếp, cho nên cũng không dám mở miệng nói gì.
Trong lúc nhất thời, tuyết bay tán loạn khắp trời, thiên địa im ắng.
“Cả đời này của Bổn tọa đã vượt qua biết bao khó khăn vất vả, xông qua những ngọn núi cao. Chỉ tiếc rằng, đỉnh cao đã gần ngay trong gang tấc nhưng lại bị thất bại. Các ngươi có thể ghét ta, sợ ta, nhưng ai cũng đừng hòng phán xét được ta”
Hà Thanh Thanh lấy ra hạt giống Kình Thiên Thụ, nhảy về phía sau, rơi vào trận gió.
“Hà cô nương”. Tống Tiềm Cơ phi thân đuổi theo.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bảy thanh kiếm của hắn còn đang khảm ở trên Cầm, trong tay hắn lúc này chỉ có thanh Phúc Thủy Kiếm.
Đoản kiếm bay ra, móc vào ngọc bội bên hông của Hà Thanh Thanh, tay trái Tống Tiềm Cơ nắm lấy lưỡi kiếm, tay phải miễn cưỡng nắm được vào rìa vách vực, toàn bộ cơ thể treo giữa không trung, linh khí cả người chỉ có thể dùng để ngăn cản lực hút bên trong gió.
Hắn hận không thể lập tức hàng phục thanh kiếm này, nhưng thanh kiếm này càng không nghe hắn chỉ huy.
Lưỡi kiếm tạo nên một vết cắt trong lòng bàn tay hắn, máu tươi ấm áp chảy xuôi xuống, từng giọt rơi lên gương mặt Hà Thanh Thanh.
Tống Tiềm Cơ quát:
“Nhanh nắm lấy chuôi kiếm”
Ở vực sâu đen nhánh, ánh sáng không thể chiếu đến, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấy gì, Hà Thanh Thanh chợt cong lên khóe miệng, nở một nụ cười:
“Mấy năm nay ta đi theo sư phụ, nghe được rất nhiều chuyện xưa. Thanh kiếm này chính là ‘Phúc Thủy Kiếm’ của Kiếm Thần, là một thanh kiếm chém người thân, giết bạn cũ. Phúc Thủy khó thu, ta thiếu ngươi rất nhiều, cũng chưa từng báo đáp, hôm nay liền chấm dứt nhân quả tại đây”
Nụ cười của nàng hết sức thê lương, như lưu li bị nỡ nát:
“Tống sư huynh, lần này ngươi không cần cứu ta đâu, ngươi có thể nhớ kỹ ta hay không….Mà thôi, ngươi chẳng phân biệt xấu đẹp, trong mắt ngươi nhan sắc xinh đẹp đến đâu cũng chỉ như bạch cốt, sao có thể nhớ kỹ được”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên, trận gió mãnh liệt khiến cho cả người hắn phải run rẩy.
Hà Thanh Thanh lại nói một câu nhưng thanh âm quá nhỏ, hai lỗ tai Tống Tiềm Cơ giống như bị tiếng gió bịt lấy, một chữ cũng không thể nghe thấy.
Sau khi nói xong, Hà Thanh Thanh liền cắt đứt ngọc bội, cả người rơi về phía sau, giống như một con bướm bay vào biển lửa.
Từ trong cơn cuồng phong, một vật màu đỏ bay ra, chạm vào gương mặt Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ theo bản năng duỗi tay ra bắt lấy, cảm thấy trong tay bắt được một vật khá ấm áp.
Là viên hạt giống của Kình Thiên Thụ.
Ở một khắc cuối cùng, người kia lại không hủy diệt nó, mà ném nó ra khỏi lực hút của đáy vực.
“Hà cô nương”. Tống Tiềm Cơ hô to.
Liệt Băng Uyên đem tất cả mọi thứ cắn nuốt, tiếng hô của hắn không có hồi âm nào.
Phúc Thủy Kiếm kêu lên một tiếng, thân kiếm hiện lên ánh sáng xanh, đưa hắn lao ra khỏi trận gió của Liệt Băng Uyên.
Hóa ra thanh kiếm này phải dùng máu của người cầm kiếm mới có thể đánh thức được.
Quả nhiên là Phúc Thủy khó thu.
Tống Tiềm Cơ hơi lảo đảo một chút, hắn chống Phúc Thủy Kiếm làm điểm tựa để đứng vững.
Chiến trường hỗn loạn, trên cánh đồng tuyết thủng lỗ chỗ khắp nơi, tiếng đàn của ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ phảng phất như vẫn còn vang vọng trong thiên địa.
Khúc nhạc này hắn viết ra, đơn giản chỉ là muốn kể lại một đời thăng trầm của mình, theo đuổi một đời và không có kết cục tốt.
Có một tiểu nữ hài dựa vào nó mà một bước lên trời, từ đó không chút do dự mà chạy về phía vận mênh của chính mình.
Có phải mọi câu chuyện xưa đều kết thúc ngay từ khi bắt đầu rồi không?
Hạt giống huyết sắc còn đang nằm ở trong lòng bàn tay hắn, đập cùng từng nhịp đập của con tim hắn.
Càn Khôn to lớn, cỏ cây xanh tươi.
Dù cho ngươi là anh hùng hào kiệt có một không hai đương thời, ngươi được vạn người kính ngưỡng giống như mặt trời ban trưa, ngươi có thể giết được người cách xa cả vạn dặm đường nhưng cũng không thể cứu trở về một trái tim thà chết không nuối tiếc.
Mặt đất hơi rung động. Từ phía xa truyền đến âm thanh to lớn, trên đường chân trời đột nhiên bay lên bụi mù đầy trời. Tống Tiềm Cơ chăm chú nhìn kỹ ----------
Đó không phải là bụi mù, đó là vạn bóng kiếm xuất hiện, nối thành một mảnh, che lấp bầu trời.
Phía cuối đại lục, có một người xuất kiếm.