Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452. Thanh Kiếm Cuối Cùng (1)

Chương 452. Thanh kiếm cuối cùng (1)
Chương 452. Thanh kiếm cuối cùng (1)

“Năm đó ta trấn áp ngươi ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ, khiến cho cả cuộc đời này của ngươi không thể ra khỏi đây được, là ta đã sai”. Tiển Kiếm Trần nói:

“Đúng ra ta không nên để ngươi sống sót”

Hắn đứng một mình ở phía cuối đại lục, bốn phía toàn là sương lạnh trắng xóa.

Trong thiên địa không còn nhìn thấy nhật nguyệt, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón.

Chỉ có một thanh âm khàn vô cùng trả lời hắn, không biết từ hướng nào truyền đến, giống như một gốc cây khô bị gió cát thổi qua:

“Đã hai trăm năm rồi, Tiển Kiếm Trần, ngươi trấn áp ta ở chỗ này đã hai trăm năm rồi đấy. Trong suốt thời gian này, ta vẫn luôn muốn gặp lại ngươi một lần, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại ta sao? Không muốn ôn lại chuyện cũ với ta sao?”

Nét tươi cười thường ngày trên khuôn mặt Tiển Kiếm Trần đã biến mất, biểu cảm mệt mỏi cũng không còn.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt, sống lưng thẳng tắp.

“Giữa ta và ngươi đâu còn gì phải nói với nhau nữa chứ”. Tiển Kiếm Trần mở hai tay ra, chiếc áo khoác màu đen liền cuồn cuộn tung bay như hải triều che trời:

“Mở”

Đại địa đột nhiên trở nên run rẩy, giống như bị một chiếc bánh xe khổng lồ nghiền qua.

Một rừng kiếm đột ngột mọc lên từ mặt đất, vạn kiếm dày đặc.

“Hôm nay, ta mở ra phong ấn, thả ngươi ra. Nơi này có rất nhiều thanh kiếm, chính ngươi chọn lấy một thanh mà tự kết liễu đi”

Thanh âm của Tiển Kiếm Trần quanh quẩn trên không trung của rừng kiếm.

Thanh âm khàn khàn kia lại vang lên, giống như có chút tiếc hận:

“Tiển Kiếm Trần, ngươi không nên triển khai Giới Vực”

Bất luận ở góc nào trên thế giới này, dù cho có đang ở trên cánh đồng tuyết hay không, dù phía không trung trên đỉnh đầu có thông đạo hay không, đều nhìn thấy trận ‘Mưa sao băng’ này.

Vô số bóng kiếm lướt qua màn trời, lưu lại từng quỹ tích huy hoàng tráng lệ, sáng ngời hơn so với sao băng.

Vô số tu sĩ ở ba mươi sáu quận Tứ đại châu hay trên biển đảo đều đồng loạt nhìn về phía cuối đại lục, không hẹn mà cùng ý thức được một sự kiện:

“Kiếm Thần xuất kiếm”

Phàm nhân nhìn thấy những thứ này liền coi là sao băng xinh đẹp, không khỏi liên tục kinh hô. Đám hài đồng không biết sự việc cũng cao hứng quơ chân múa tay.

Còn đối với tu sĩ, càng là có tu vi cao, khi quan sát những bóng kiếm này, càng cảm thấy tâm thần chấn động, giống như đang trực tiếp đối diện với kiếm uy, bị một bóng ma khủng bố bao phủ giữa sự sống và cái chết.

“Hóa ra con người còn có thể cường đại đến loại trình độ như thế này, Hóa Thần cùng dưới Hóa Thần lại có sự khác nhau một trời một vực như vậy”

“Người kia không phải đang bị thương sao, tại sao còn có thể xuất ra một kiếm khủng bố như vậy được?”

“Nhất định là hắn đã đi tới phía cuối đại lục, lấy được về bản mệnh kiếm của mình, trở lại thành thiên hạ vô địch rồi”

“Nhưng không biết là dạng địch nhân như thế nào mới đáng giá cho hắn xuất một kiếm như vậy nhỉ?”

Tống Tiềm Cơ thu hồi lại Thất Tuyệt Cầm. Tám thanh kiếm mà Tiển Kiếm Trần để lại cho hắn cũng bay ra, vờn quanh người hắn, tỏa ra đủ loại màu sắc, vang lên âm thanh vù vù như hưởng ứng cùng bóng kiếm đầy trời.

“Đi thôi, mang ta đi tìm hắn nào”. Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ Vô Ảnh Kiếm.

Vô Ảnh Kiếm nghe lời hắn mà chuyển động, đi vào dưới chân hắn, sau đó liền hóa thành một đạo lưu quang.

Con đường phía trước liền hoàn toàn bằng phẳng, không bị ai ngăn cản nữa.

Vô Ảnh Kiếm giống như một thanh niên ngơ ngác, cứ như vậy một đầu xông vào phía làn sương trắng mênh mông ở cuối đại lục.

Dự cảm không ổn trong lòng Tống Tiềm Cơ càng ngày càng trở nên nặng hơn. Từ xa xa, hắn đã trông thấy một bóng dáng màu đen. Hắn liền thả người nhảy xuống khỏi Vô Ảnh Kiếm:

“Tiển Kiếm ---”

Người nọ nghe tiếng liền quay đầu lại, hắn có dung mạo cực kỳ giống với Tiển Kiếm Trần, chiều cao cũng ngang nhau.

Tuy nhiên, hai má của hắn hơi hóp, thân hình gầy gò quá mức.

Trên người hắn cũng mặc một chiếc áo đen nhưng giống như bị phủ bụi nhiều năm vậy, dính đầy cát bụi, vạt áo còn hơi chút rách nát.

Tống Tiềm Cơ nhìn người trước mặt, cảm giác máu huyết toàn thân giống như trở nên lạnh hẳn xuống. Hắn đứng thẳng bất động tại chỗ, phảng phất như trong nháy mắt bị đông lạnh thành một khối tượng băng.

Thanh âm của hắn vẫn hết sức bình tĩnh:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ngươi luôn hóa thành bộ dạng của người khác như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất bộ dạng vốn có của chính mình rồi sao?”

Tiển Kiếm Trần xuất ra một kiếm mạnh nhất của mình, vậy mà ngươi này vẫn còn có thể đứng ở chỗ này…

Chẳng lẽ trận chiến này đã kết thúc, thắng bại đã phân định rồi sao?

Chẳng lẽ hắn đã đến chậm một bước?

“Tống Tiềm Cơ, ngươi giết ta nhiều lần như vậy rồi mà lại vẫn chưa biết ta là ai. Ngươi nhìn cho rõ đi. Đây mới là bộ dạng vốn có của ta đấy”. Người trước mặt rũ mắt, sắc mặt cực kỳ tương tự với Tiển Kiếm Trần lúc này lộ ra một nụ cười bình thản từ bi, trong mắt mang theo ý tứ thương hại:

“Đi đi, cùng hắn nói lời từ biệt đi”

Dứt lời, hắn liền né người sang bên, tránh ra một con đường.

Hết chương 452.
Bình Luận (0)
Comment