Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453. Thanh Kiếm Cuối Cùng (2)

Chương 453. Thanh kiếm cuối cùng (2)
Chương 453. Thanh kiếm cuối cùng (2)

Tống Tiềm Cơ nhìn thấy Tiển Kiếm Trần chân chính, trong lúc nhất thời liền cảm thấy trời đất quay cuồng, vô cùng hoang đường.

Mới cách đây không lâu, người này còn cùng hắn cãi nhau đấu võ mồm, vậy mà giờ gặp lại, hắn lại mang cái dáng vẻ này

---- Tiển Kiếm Trần đang chống kiếm đả tọa, cả người hắn bị bao phủ bởi tử khí màu xám đen.

Trước ngực hắn xuất hiện một huyết động thật lớn, còn có một thanh kiếm gãy nhô ra.

Thanh kiếm gãy này không có chuôi kiếm, mũi kiếm cắm sâu vào ngực ba tấc, thân kiếm chỉ lộ ra ngoài một thước, phía trên có hoa văn phức tạp, giống như trăm hoa nở rộ.

Máu tươi chảy xuống từng giọt từ chỗ thân kiếm gãy, tụ lại thành một dòng suối nhỏ.

Tiển Kiếm Trần nghe thấy động tĩnh, hai mắt đang rũ xuống miễn cưỡng được nâng lên, vừa nhìn thấy Tống Tiềm Cơ liền mắng:

“Đáng chết, bản tôn sợ nhất là loại trường hợp này. Này, tiểu tử, ngươi không phải đang muốn khóc đấy chứ?”

“Hóa ra ngươi thật sự chỉ có thể xuất được một kiếm”. Tống Tiềm Cơ cắn chặt hàm răng, nắm lấy tay hắn mà hỏi:

“Tại sao không đợi ta đến?”

Một đường đi này, hắn không hề xuất kiếm, không phải do tính tình cổ quái hay do cố ý mài giũa truyền nhân, để cho những thần binh với tính cách khác nhau kia có thể mau chóng được đối phương hàng phục.

Mà thật sự, hắn chỉ có thể xuất được một kiếm.

Tống Tiềm Cơ há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh nào. Tay của Tiển Kiếm Trần đã thật lạnh, còn lạnh hơn nhiều so với lớp băng ngàn năm trên cánh đồng tuyết.

Đột nhiên, hình ảnh ngân kình ở Tử Hải, sương tím ở Tử Vân Quan, liệt hỏa ở Bạch Long Giang, còn có rất nhiều mảnh nhỏ hình ảnh màu sắc rực rỡ khác, đồng loạt xẹt qua trước mắt hắn.

Dọc theo đường đi này, bọn họ tranh nhau gối dựa, đoạt trà, đoạt kiếm, không ưa lẫn nhau, thử thách lẫn nhau, cuối cùng giảng chuyện xưa đi Tây Thiên lấy kinh, dũng mãnh xâm nhập vào cánh đồng tuyết.

Tiển Kiếm Trần hỏi:

“Chờ ngươi làm gì, chả nhẽ tụ tập ba người cùng chơi một ván cờ phi thăng xem ai phi thăng trước sao?”

“Đến lúc này rồi, ngươi vẫn không thể nói một câu tiếng người được sao?”. Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi, biểu tình vẫn duy trì bình tĩnh:

“Không có việc gì, không có việc gì, ta còn có Bất Tử Tuyền đây”

Hắn một bên tự thuyết phục chính mình, một bên lấy ra Tịnh Bình từ trong Tử Phủ, nhưng lại bị Tiển Kiếm Trần nắm lấy tay:

“Bất Tử Tuyền của ngươi không có tác dụng gì với ta đâu. Ngươi nhìn thanh kiếm này đi, nó chính là bản mệnh kiếm của ra. Ta bị chính bản mệnh kiếm của mình đả thương, sớm đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi. Từ hai trăm năm trước, ta đã nên chết đi rồi”

Tống Tiềm Cơ quát khẽ:

“Câm miệng, nhanh vận khí điều tức cùng ta”

Tiển Kiếm Trần nhìn thấy hắn như vậy liền cười rộ lên, bị tác động tới miệng vết thương, trong miệng không kìm được mà phun ra một ngụm máu:

“Đừng cố làm gì nữa, ta có lời muốn nói với ngươi đây”

Tống Tiềm Cơ không động nữa:

“Được rồi, ngươi nói đi”

“Ta vốn có tên là Tiển Trần, chữ ‘Kiếm’ ở giữa là sau khi ta luyện kiếm đã tự mình thêm vào. Đệ đệ của ta tên là Tiển Giới. Hai huynh đệ, số phận như cát bụi, tên hay chứ. À, đệ đệ của ta chính là cái người mà ngươi vừa gặp kia. Ngươi cũng đừng trách ta vì sao không chịu tin tưởng người khác, ta thật sự là đã bị hắn lừa gạt quá nhiều lần rồi”

Ánh mắt hắn lướt qua Tống Tiềm Cơ, giống như dừng lại ở trên con sông thời gian cuồn cuộn, trở lại với nhiều năm phủ bụi trong trí nhớ:

“Khi còn bé, hai huynh đệ chúng ta sống nương tựa vào nhau, sống qua ngày không tốt lắm nhưng cũng không tính là quá xấu. Sau khi gặp được một vị tán tu chân đất ngẫu nhiên đi qua thôn, bọn ta đi theo hắn học được mấy môn pháp thuật, sau đó liền không chấp nhận sống cuộc sống bình thường nữa, muốn tu tiên cầu đạo giống như những người khác. Hai ta một đường phiêu bạt, đi tới Hoa Vi Tông, nhưng trưởng lão Hoa Vi Tông nói hắn không có thiên phú, chỉ có thể tiến vào ngoại môn. Ta thấy vậy cũng liền che giấu linh căn, cùng hắn tiến vào ngoại môn. Ta nhìn xem điển tịch cũng có thể tự học, sau khi học xong liền đi dạy cho hắn. Hắn chỉ có linh căn nhỏ yếu nhưng lại vô cùng tranh cường háo thắng, cuối cùng luôn phải chịu khi dễ ở những địa phương mà ta không nhìn thấy được”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy đầy chua xót, ngoại môn Hoa Vi Tông lúc trước như thế nào, hắn hết sức rõ ràng.

“Sự tình ta che giấu linh căn bị bại lộ, rất nhiều trưởng lão đều muốn nhận ta làm đồ đệ, không ai chịu nhừng ai, vì thế bọn họ tranh giành lẫn nhau. Ta thấy vậy liền đưa ra một điều kiện, ai nguyện ý đem cả đệ đệ ta cùng nhau thu vào nội môn, ta sẽ bái người đó làm vi sư. Ai ngờ, chuyện này lại khiến cho những đệ tử khác cảm thấy ghen ghét, sau đó dẫn tới rất nhiều hiểu lầm, khiến cho hắn trở mặt thành thù cùng ta, chạy ra khỏi Hoa Vi Tông”

“Hoa Vi Tông muốn lấy tội danh phản bội tông môn để đuổi giết hắn, ta tất nhiên không vui, đơn giản liền rời khỏi tông môn, trở thành một tán tu tự tại, khắp nơi tìm kiếm tung tích của hắn. Hành trình của ta hết sức thuận lợi suôn sẻ, đạt được rất nhiều kỳ ngộ, nhiều năm sau, ta liền lấy danh nghĩa tán tu xông ra một phen thanh danh. Đoạn này, tại sao nói ra lại có phần giống ngươi vậy nhỉ?”

Tiển Kiếm Trần chép miệng. Tống Tiềm Cơ biết hắn đang cố ý khiến cho mình vui, cho nên miễn cưỡng nở một nụ cười:

“Ta còn có Thiên Cừ, đâu có giống như ngươi phải phiêu bạt khắp nơi chứ”

Hết chương 453.
Bình Luận (0)
Comment