Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454. Thanh Kiếm Cuối Cùng (3)

Chương 454. Thanh kiếm cuối cùng (3)
Chương 454. Thanh kiếm cuối cùng (3)

“Có Thiên Cừ thì ghê gớm lắm sao?”. Tiển Kiếm Trần hừ nhẹ một tiếng:

“Vẫn là nói tiếp sự tình của hai huynh đệ chúng ta đi. Hắn bỏ về phía Tây Hải, nghiên cứu công pháp tà ma ngoại đạo, thời điểm tà công của hắn đại thành, cũng trùng hợp đúng lúc ta đi du lịch tới Tây Hải. Khi ta gặp được hắn, hắn đang hút lấy công lực của người khác, ta liền dùng thanh ‘Phúc Thủy Kiếm’ mới có được, đánh hắn trở thành phế nhân, cưỡng ép tán đi toàn bộ công lực của hắn. Đấy, chính là thanh kiếm bên cạnh ngươi đấy, ta nghĩ ngươi cũng đã nhận ra, thanh kiếm này có tính cách rất cổ quái, muốn để cho người khác thấy máu, trước tiên phải trả giá bằng máu của chính mình….Ta đem hắn trấn áp trong Trấn Ma Tháp ở Hồng Diệp Tự, ngày ngày nghe niệm kinh để tẩy sạch đi lệ khí, ai ngờ mới qua một trăm năm, hắn liền tu thành chính quả, từ một tội đồ trở thành một đại sư giảng kinh được mọi người tôn kính. Sau đó hắn rời khỏi Hồng Diệp Tự, mở tiệc trên Hoa Vi Tông, mời ta cùng thê tử đến gặp”

“Lúc ấy, ta đã là Hóa Thần cảnh trẻ tuổi nhất thiên hạ, đứng ở trên đỉnh cao cảm thấy quá lạnh lẽo, lại đúng thời điểm chuẩn bị kết hôn cho nên ta liền sinh ra tâm ý muốn thoái ẩn. Ta cùng thê tử ước định với nhau, chờ lần yến hội này kết thúc, sẽ cùng nắm tay nhau rời khỏi Tu Chân giới, từ nay về sau không hỏi tới chuyện thế gian nữa”

Tiển Kiếm Trần kể tới chỗ này, thanh âm cũng dần trở nên trầm thấp.

Tống Tiềm Cơ không hề lên tiếng mà chỉ yên lặng lắng nghe, trước mắt hắn hiện lên từng màn đao quang kiếm anh.

Trong bữa tiệc đó, có vị Kiếm Thần trẻ tuổi cuồng ngạo cùng với thê tử mới kết hôn không lâu của hắn, có vị chủ nhà tiểu lí tàng đao, có những vị khách khứa mang theo ý đồ xấu, có người đệ đệ đã ‘cải tà quy chính’, thật là một bữa tiệc không có gì tốt đẹp.

Khó có thể tưởng tượng được Tiển Kiếm Trần ôm theo tâm tình như thế nào đi phó ước, khách và chủ nhà đã có thời gian ăn uống linh đình vui vẻ, đệ đệ của hắn thậm chí còn nói cho thê tử của hắn biết là đối phương đã từng phạm phải sai lầm to lớn như thế nào, muốn huynh trưởng cho hắn một cơ hội để sửa sai, để thay đổi.

Sau đó, hai anh em tiếp tục uống rượu với nhau, kể lại cho nhau những câu chuyện thú vị thời còn thơ ấu, cái thời mà hai thiếu niên sống nương tựa vào nhau.

Mãi cho đến khi hắn say mèm.

Rượu ngon biến thành rượu độc, khách khứa đến chúc mừng liền biến thành kẻ thù kết oán.

Thê tử hắn bị tà công khống chế, đánh mất thần trí, rút thanh bản mệnh kiếm bên hông hắn ra, một kiếm cắm vào ngực hắn.

Đệ đệ hắn vỗ bàn cười to, cười ra cả nước mắt ngay trước mặt hắn.

Tiển Kiếm Trần liền nắm lấy mũi kiếm, trực tiếp bẻ gãy thanh bản mệnh kiếm của chính mình.

Tay hắn nắm theo nửa thanh kiếm, mang theo trọng thương trong người, một đường đuổi giết. Tiển Giới một đường chạy trốn, mãi cho đến phía cuối đại lục.

Hắn cuối cùng vẫn không thể ra tay hạ sát thủ, dùng phần đứt gãy của thanh bản mệnh kiếm cùng mối quan hệ huyết thống giữa hai người, đem đối phương phong ấn dưới tán cây Kình Thiên Thụ.

Sau đó, Tiển Kiếm Trần liền cất thanh kiếm gãy đang xuyên qua ngực mình kia vào trong Tử Phủ, giống như không có việc gì, trở lại Hoa Vi Tông, thu thập tàn cục, giải quyết hậu sự.

Hắn tùy tiển chỉ một người lên làm chưởng môn mới cho Hoa Vi Tông, người đó chính là Hư Vân chân nhân sau này.

Từ đây, bản mệnh kiếm của hắn bị đứt gãy, một nửa cắm ở trong lòng, khiến cho hắn lúc nào cũng phải chịu đựng đau nhức, trơ mắt nhìn thanh danh cường giả thiên hạ đệ nhất của chính mình càng ngày càng đi xuống.

Một nửa kia lưu lại dưới tán cây Kình Thiên Thụ, trở thành phong ấn kiên cố không thể phá vỡ, trấn áp người có mối quan hệ huyết thống cùng với hắn, đã từng cùng hắn sống nương tựa vào nhau, sau lại trở mặt thành thù kia.

Ngay khi hắn mở ra Giới Vực bên trong Tử Phủ, thả ra rừng vạn kiếm kia, cũng có nghĩa, hắn đã rút thanh bản mệnh kiếm của mình ra khỏi Tử Phủ.

Hắn tất phải chết, không thể nghi ngờ.

“Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết những chuyện này sao? Tại sao sau khi biết rồi lại có biểu tình như vậy chứ”. Tiển Kiếm Trần cười nói.

“Nếu là như vậy, ta tình nguyện không biết còn hơn”. Tống Tiềm Cơ nói.

Tiển Kiếm Trần vung tay áo, lấy ra một thanh trường kiếm ảm đạm không phát ra ánh sáng, đã bị che kín rỉ sắt:

 “Đây là thanh kiếm cuối cùng của ta, thanh kiếm này gọi là ‘Độc Vãng’. Nó cùng với ‘Phúc Thủy’ là một đôi âm dương song kiếm, chỉ có thu phục được Phúc Thủy Kiếm trước, sau đó mới có thể sử dụng được nó. Ngươi đã có được toàn bộ chỗ kiếm của ta, con đường của ngươi sau này liền phải đi một mình rồi”

Hai mắt Tống Tiềm Cơ đỏ bừng, không biết từ lúc nào đã cắn vào đầu lưỡi, nếm được vị máu ở trong miệng:

“Người sư phụ như ngươi tại sao lại có thể như vậy được chứ, kiếm của ngươi ta vẫn còn chưa học được hết, sao có thể đi một mình được chứ?”

Chín chuôi kiếm đồng loạt rung động, giống như đang than khóc.

“Thời điểm ta vẫn còn là thiên hạ vô địch, ngươi nhất quyết không chịu gọi ta một tiếng sư phụ. Đến khi ta sắp ra đi, ngươi ngược lại lại thành đồ đệ của ta, trên đời này tại sao lại có tu sĩ ngu như ngươi vậy chứ?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Ta không phải tu sĩ, ta chỉ là một người trồng trọt”

“Trồng trọt thật tốt, nếu có kiếp sau, ta cũng muốn làm một người trồng trọt”. Tiển Kiếm Trần cười rộ lên:

“Cả đời này của bản tôn nhân duyên không ra gì. Thê tử có duyên nhưng không phận. Huynh đệ ruột thịt thì trở mặt thành thù với nhau. Nhưng đến khi sắp chết, lại có được một người đồ đệ, thật sự là vô cùng tốt. Đa tạ ngươi, nếu không ta thật có chút tịch mịch”

Tống Tiềm Cơ dù kiềm chế cỡ nào, trong mắt vẫn không khỏi dâng lên một chút nóng.

Người này độc lai độc vãng đã mấy trăm năm, không có bằng hữu, chỉ có kẻ địch, ngươi cho rằng hắn coi thương tất cả, không cần bạn bè thân thích cũng như không cần ai quan tâm lý giải, nhưng hóa ra, ở đoạn cuối của sinh mệnh, hắn vẫn sẽ sợ tịch mịch.

“Thiên sơn độc hành, chỉ có bóng tối vây quanh….”. Tiển Kiếm Trần lẩm bẩm, từ đầu ngón tay cho đến thân thể bắt đầu nhanh chóng rách nát, hóa thành cát bụi trôi đi:

“Vi sư đi đây”

Tống Tiềm Cơ duỗi tay ra muốn bắt lấy, nhưng lại chỉ nắm được một ít tro bụi.

“Leng keng”

Nửa thanh kiếm gãy rơi xuống đất.

Hết chương 454.
Bình Luận (0)
Comment