Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455. Nghịch Thiên Cải Mệnh (1)

Chương 455. Nghịch thiên cải mệnh (1)
Chương 455. Nghịch thiên cải mệnh (1)

Mệnh hắn có kiếm, hắn cho chính tên của mình thêm một chứ ‘Kiếm’, cuối cùng trở thành cát bụi trôi đi, chỉ để lại một thanh kiếm gãy.

“Thật là một cái bẫy to mà, Tiển Kiếm Trần, ngươi ra đi nhưng thật ra rất tiêu sái đấy, để lại cái cục diện rối rắm này cho ta thu thập”. Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm, trong nháy mắt vậy mà rơi xuống hai giọt nước mắt.

Nhất định là do cát bụi đầy trời bay vào mắt rồi.

Hắn nhặt thanh kiếm gãy kia lên. Hoa văn phức tạp trên thân kiếm được máu tươi từ tử rửa sạch, càng ngày càng trở nên diễm lệ, giống như nhiều đóa hoa hồng từ từ nở rộ, trở nên kiều diễm vô cùng. Giống như loại hoa mà Tiển Kiếm Trần thường xuyên đeo ở phía trước người.

Hắn không khỏi nghĩ, hai trăm năm trước, thời điểm thanh kiếm này vẫn hoàn chỉnh chưa bị gãy, quang mang tỏa ra bốn phía, bộ dáng lúc đó sẽ đẹp đến mức nào?

Không biết có phải là khi đã cường đại đến cực điểm liền sẽ bắt đầu đi dần về hướng hủy diệt hay không? Đẹp đến tận cùng liền chú định sẽ trở nên rách nát hay không?

Thời điểm bọn họ cùng Thư Thánh, Kỳ Quỷ chơi cờ, không biết Tiển Kiếm Trần đang suy nghĩ điều gì? Có phải cũng đang nhìn thấy chính mình sẽ tử vong hay không?

Tống Tiềm Cơ thu hồi lại thanh kiếm gãy, khi đứng dậy, liền đụng phải đồ vật cứng rắn phía sau.

Mặt ngoài thứ này lạnh băng, thô ráp, còn hơi có chút ẩm ướt, giống như một bức tường có sinh mệnh vậy. Tiển Kiếm Trần mới rồi dựa lưng vào bức tường này.

Hắn đột nhiên nhận ra đây là gì----

Thân cây Kình Thiên Thụ.

Thứ vẫn luôn tỏa ra tử khí không phải là Tiển Kiếm Trần, mà là Kình Thiên Thụ.

Kình Thiên Thụ có màu đỏ thẫm, bởi vì thân cây quá mức không lồ cho nên ở trong sương mù dày đặc này không thể nhìn rõ được hết toàn bộ thân cây, càng không nhìn thấy tán cây rậm rạp cành lá đang chống đỡ bầu trời trên cao kia, hắn chỉ thấy thân cây vô cùng rộng lớn, giống như một bức tường đồng vách sắt nối liền với bầu trời.

“Hóa ra đây là phía cuối đại lục, đây là Kình Thiên Thụ”. Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm.

Cả hai đời, hắn đều vội vàng chạy tới cái địa phương này, nhưng ở kiếp trước, hắn không thể đến được nơi đây. Ở kiếp này, một đường đi tới nơi đây, hàng đêm hắn vẫn thường xuyên tưởng tượng không biết phía cuối đại lục trông sẽ như thế nào.

Hóa ra, khắp nơi không có muôn hoa đua nở, cũng không có bách điểu hót vang đầy trời. Hắn đứng ở dưới tán cây ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không hề cảm thấy kích động mà chỉ cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, giống như một con kiến đứng ở dưới chân người khổng lồ.

Tán cây quá lớn với cành lá rậm rạp che phủ, ánh sáng của nhật nguyệt sao trời chiếu không tới phía dưới tán cây, cho nên nơi này vĩnh viễn bị sương mù che phủ, lạnh lẽo vô cùng.

Tống Tiềm Cơ vẫn không rõ, chính mình vì sao phải luôn liều mạng chạy vội như vậy, luôn chạy đến địa phương khó tiếp cận như vậy.

Ngay cả khi tiến vào bên trong Tam Sinh Thạch, trở lại một đời, hắn cũng lại chạy trốn tới Xả Thân Nhai rồi nhảy xuống, hoặc là cưỡi hạc giấy bay qua Tử Hải chạy đua với mặt trời.

Chính vì những nguyên nhân đó cho nên hắn mới càng thích ‘Thổ địa’, thích cảm giác tự thân trồng trọt, làm mọi việc đến nơi đến chốn.

Đại địa trước nay đều chẳng phân biệt tốt xấu, luôn bao dung tất cả.

Trên không trung tuy cũng tốt nhưng lại không thích hợp ở lâu dài. Thời điểm ở ‘Thiên ngoại thiên’, bốn phía mênh mông trống trơn, có thể quan sát thấy núi sông và biển cả bên dưới, nhưng thật ra, lại không nắm được gì trong tay cả.

Cũng giống như giờ phút này. Ở nơi này không có bất kì cái gì cả.

Chỉ có một vách tường ngăn cách thiên địa. Hai kẻ thù không chết không thôi.

Trong đầu Tống Tiềm Cơ xẹt qua vô số ý niệm, bất quá cũng chỉ trong thời gian hắn nhặt kiếm lên rồi xoay người.

Hắn tiến về phía trước mười bước, đi xuyên qua lớp sương trắng, nhìn thấy người kia.

Một đường này, hắn trải qua rất nhiều chuyện, có được có mất, rốt cuộc đi được đến nơi này, đứng trước mặt người khởi xướng lên mọi chuyện.

Chỉ cần chiến thắng trận chiến cuối cùng này, hắn sẽ không bao giờ phải vội vàng chạy đi nữa.

Tiển Giới nhanh chóng khôi phục sinh cơ, hai má hõm sâu trở nên đầy dặn, mái tóc dài màu xám trắng cũng trở về với màu đen, thân thể trơ xương khô gầy đã trở nên cân xứng, cơ bắp bao trùm, cả người hắn toát ra một lực lượng mạnh mẽ, tự tin cùng cảm giác áp bách.

Tống Tiềm Cơ nhìn hắn, không khó để tưởng tượng ra bộ dáng khi còn trẻ của Tiển Kiếm Trần.

Tiển Giới thản nhiên nói:

“Hắn kể cho ngươi một ít chuyện quá khứ nhỉ. Trong câu chuyện xưa của hắn, hắn nhất định là một vị ca ca tốt có tình có nghĩa, còn ta là một tà ma ngoại đạo, âm hiểm xảo trá, không chuyện ác nào không làm đúng không?”

“Ta không muốn nghe chuyện xưa của ngươi, cũng không muốn nói chuyện với ngươi, ta tới đây là để giết ngươi”

Vô Ảnh, Xuân Thu, Thả Trụ, Độ Xuyên, Nguyệt Khuyết, Trảm Tà, Phá Vọng, Phúc Thủy, Độc Vãng, chín thanh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bay múa xung quanh Tống Tiềm Cơ, giống như con mãnh thú đang vận sức chờ phát động.

Người mang theo lưỡi dao sắc bén, bản thân sẽ có ý định giết người.

Những thanh kiếm sắc bén nhất trên đời đều đang nằm trong tay hắn, sát ý trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm.

Hết chương 455.
Bình Luận (0)
Comment