Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456. Nghịch Thiên Cải Mệnh (2)

Chương 456. Nghịch thiên cải mệnh (2)
Chương 456. Nghịch thiên cải mệnh (2)

Tống Tiềm Cơ vung tay áo, chín thanh kiếm đồng loạt bay lên, như Cửu Long ra biển lớn, tạo nên một cơn cuồng phong ở phía cuối đại lục này.

Tiển Giới vung ống tay áo lên, lẳng lặng nói:

“Ở trong Huyết Hà Cốc, ta đã cùng ngươi chơi một ván cờ, ngươi còn nhớ rõ không?”

“Ván cờ kia ta đã chiến thắng”. Tống Tiềm Cơ nói.

Vừa dứt lời, chín thanh kiếm liền bị vô số sợi dây leo huyết sắc chặn lại, lơ lửng trên không trung.

Những sợi dây leo này xuyên qua lớp đất đóng băng, mọc dày đặc từ dưới mặt đất, lay động như những cây tảo biển, dù cách một lớp sương mù dày đặc nhưng cũng không khỏi khiến da đầu phải tê dại.

Ở trên cánh đồng tuyết, Tống Tiềm Cơ dùng Bất Tử Tuyền để dẫn rễ cây Kình Thiên Thụ ra, rễ cây khắp nơi khô cằn héo rút, gian nan giãy dụa, đang ở vào tình trạng hấp hối sắp chết.

Mà ở phía cuối đại lục này, những cái rễ cây lại có màu sắc diễm lệ, khỏe mạnh và cứng rắn đến lạ thường. Chúng nó bị Tiển Giới khống chế, giống như những chiếc roi dài, những thanh kiếm sắc bén đánh về phía Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ không còn cách nào khác, chỉ đành điều khiển kiếm chém ra một con đường.

Từng đạo huyết ảnh bay ra, chất lỏng ấm áp bắn tung tóe lên người hắn, dính nhớp giống như máu tươi, nhưng lại tỏa ra mùi vị tanh ngọt.

Trong rừng rậm dây leo che trời này, thân ảnh Tống Tiềm Cơ lúc ẩn lúc hiện, chín thanh kiếm giống như những chiếc lưỡi hái đang thu hoạch trên đồng ruộng, mỗi nơi chúng đi qua, cả tảng lớn dây leo liền bị cắt đứt.

Kiếm quang bay tán loạn, huyết ảnh lóe lên, tiếng gió rít lên như những tiếng kêu thảm thê lương.

Dây leo đan xen lại vào nhau, tạo thành một chiếc vương tọa, từ từ nâng Tiển Giới lên trên trời cao.

Hắn giống như một vị thần cao cao tại thượng, từ trên cao xuyên qua lớp sương mù dày đặc quan sát Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi có thể chiến thắng ta từng ván một, nhưng ngươi không thể chiến thắng được thiên mệnh đâu”

Tống Tiềm Cơ căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì.

Chín thanh bảo kiếm phát ra những tiếng kêu thê lương và kéo dài, lấn át hết mọi âm thanh bên tai hắn.

Chủ nhân trước của chúng nó mất đi, khiến cho chúng nó rơi vào cuồng bạo, chúng nó yêu cầu một hồi đại chiến, yêu cầu được ra khỏi vỏ uống máu.

Tống Tiềm Cơ càng đánh càng mạnh, chỉ thấy mỗi một thanh kiếm đều trở nên thuận tay, giống như bản mệnh kiếm của hắn vậy.

Từng rễ cây của Kình Thiên Thụ bị chém đứt, nhựa cây văng tung tóe khắp nơi, linh khí nồng đậm được giải phòng, tràn ngập khắp thiên địa. Những linh khí này cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thân thể hắn, hắn như hồ nước được mưa to rót đầy.

Công pháp ‘Xuân dạ hỉ vũ’ của hắn không ngừng vận chuyển, hơn nữa hắn còn có được khí vận kim quang và Bất Tử Tuyền bảo hộ, tu vi cảnh giới liền tăng trưởng một cách nhanh chóng.

Tống Tiềm Cơ từng bước tới gần vương tọa trên không trung. Hắn chưa từng trải qua cuộc chiến đấu nào thuận buồm xuôi gió như thế này, không phải chịu tổn thương thống khổ, không có cảm giác chịu tội khi làm tổn thương đến người khác, chỉ có cảm giác vô cùng thống khoái khi chiến đấu.

Làm gì có tu sĩ nào không thích kiểu chiến đấu như vậy chứ.

Mọi việc đều hết sức thuận lợi. Hắn sử dụng kiếm càng ngày càng thuận tay, địch nhân của hắn phải trốn tránh khắp nơi, sắp bị hắn tiêu diệt.

“Xuống cho ta”. Tống Tiềm Cơ quát.

Xuân Thu Kiếm chém vỡ vương tọa. Độ Xuyên kiếm khí giống như một con sông dài, ngăn cản vô số dây leo lại.

Tiển Giới rơi xuống phía dưới, rơi vào bên trong lồng giam do sáu thanh kiếm tạo thành, không có cách nào thoát lên trời hay xuống đất được.

Trong tay Tống Tiềm Cơ cầm theo thanh Độc Vãng Kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào yếu hầu của địch nhân.

Nhưng hắn ngừng lại ở đó, không tiến thêm nữa.

“Không phải ngươi muốn giết ta sao?”. Tiển Giới hỏi.

Đám kiếm không cam lòng mà phát ra âm thanh vù vù, như muốn thúc giục Tống Tiềm Cơ nhanh chóng giết chết kẻ thù.

“Ngươi cố ý để cho tu vi của ta nhanh chóng tăng cao”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Vì sao?”

Người nào sẽ ở bên trong đại chiến cung cấp lương thảo cho quân địch chứ?

Phía cuối đại lục là nơi ngăn cách âm dương, dưới sự che đậy của Kình Thiên Thụ, không có lôi kiếp buông xuống.

Tu vi của hắn tăng nhanh không hạn chế, đã đột phá cảnh giới Hóa Thần, tới gần với cực hạn của thế giới này.

“Bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ, sau khi ngươi có được chín thanh kiếm này, đã trở thành bách chiến bách thắng rồi. Ta làm sao có thể đánh thắng ngươi được chứ?”. Tiển Giới đã bị thương, bị thanh Độc Vãng Kiếm chỉ thẳng vào mệnh môn, nhưng dù thân ở trong hiểm cảnh hắn vẫn nở một nụ cười tươi của người chiến thắng.

Tống Tiềm Cơ giống như đã phát hiện ra điều gì đó, trong lòng khẽ động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trong khoảnh khắc vô số dây leo trở lại dưới nền đất, một cơn gió liền thổi tới, thổi tan màn sương mù dày đặc bao phủ nơi đây, để lộ ra sao trời sáng chói trên đỉnh đầu.

Trong màn đêm đen, những vì sao đầy trời chậm rãi xoay tròn, vô số ánh sao hội tụ lại rồi rơi xuống người Tống Tiềm Cơ, hình thành một lực hút cường đại, hút hắn về phía không trung.

Quần áo của Tống Tiềm Cơ bị cuồng phong thổi tung bay, không thể không vận linh khí ngăn cản lực lượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia.

“Nhưng ta có thể tiễn ngươi đi”. Tiển Giới mở rộng hai tay, ánh mắt sáng đến kinh người, lộ ra một nét điên cuồng:

“Cảm giác tu vi của mình tăng nhanh như thế nào, cảm giác có thể khống chế tất cả như thế nào? Từ Hư Vân cho đến Hà Thanh Thanh, rồi kể cả tất cả mọi người trên đời này, ai có thể cưỡng lại được việc có được lực lượng lớn mạnh như thế này chứ?”

Hết chương 456.
Bình Luận (0)
Comment