Tống Tiềm Cơ cắn chặt răng, lảo đảo lùi lại một bước, chống kiếm xuống đất.
Ánh sao màu bạc đầy trời hội tụ toàn bộ ở trên người hắn, khiến cho toàn thân hắn tỏa ánh sáng trắng bạc rực rỡ.
Một cỗ lực lượng nặng ngàn cân muốn kéo hắn đi, muốn đưa hắn lên hướng bầu trời xanh trên cao.
Tiển Giới cười to:
“Lực lượng của ngươi đã vượt quá giới hạn của thế giới này rồi, ý chí căn nguyên của thế giới này đang bài xích ngươi. Ngươi mau đi đi, phi thăng đi. Sự tình ở nhân gian này, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến ngươi nữa đâu”
Nếu không thể đột phá giới hạn sẽ không giết được cường địch trước mắt này. Nhưng đột phá giới hạn rồi lại không thể không ‘Phi thăng’.
Căn bản không có phương pháp để phá vỡ thế cục này.
Tống Tiềm Cơ gian nan chống cự lực hút của những vì sao, mạnh mẽ phân ra một tia tâm thần khống chế Độc Vãng Kiếm:
“Trước khi ta rời đi, nhất định có thể giết chết ngươi”
Tiển Giới lắc đầu:
“Người kia đã mở ra Giới Vực rừng kiếm của hắn, có thể đem toàn bộ cánh đồng tuyết san thành bình địa, ngươi cho rằng ta vẫn còn đứng ở đây là do hắn còn nhớ tình cũ mà không giết ta sao? Đơn giản là hắn không thể giết ta, hắn không dám giết ta”
Độc Vãng Kiếm đã ở gần ngay trong gang tấc nhưng hắn vẫn không lùi bước:
“Hạt giống Kình Thiên Thụ sao? Ha ha, ngươi nhìn lại xem rốt cuộc nó là cái gì?”
“Phốc”
Độc Vãng Kiếm đâm vào ngực hắn, hắn hô lên một tiếng đau đớn, đột nhiên, hắn kéo vạt áo trước ra.
Tống Tiềm Cơ không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ thấy nơi ngực Tiển Giới xuất hiện một cái động lớn.
Trống trơn, xương cốt đỏ hồng dày đặc, nhưng không có trái tim.
“Ta bị trấn áp ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ này cũng đã hai trăm năm, cái địa phương quái quỷ này vừa tối lại vừa lạnh, phong ấn này ta vĩnh viễn không thể phá vỡ được, vì thế ta liền nghĩ ra một biện pháp, có thể giúp ta xông ra ngoài nhưng cũng đoạn tuyệt luôn đường lui của ta. Ta bỏ đi một thân huyết nhục, đem ý chí dung hợp cùng với Kình Thiên Thụ. Trăm năm sau, cây kết trái, đó chính là thân thể mới của ta. Hạt giống Kình Thiên Thụ mà ngươi bắt được kia cũng chính là trái tim của ta. Ta đã cùng với Kình Thiên Thụ đồng sinh cộng tử, cây mới cũng sẽ từ ta mà sinh ra. Ngươi dám giết ta sao?”
Hắn vậy mà lại từng bước đi về phía trước, tiến lại gần Tống Tiềm Cơ, nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương:
“Ngươi có thể giết ta sao?”
“A”. Lực hút từ những vì sao khiến cho khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ cũng bị biến dạng, trong tầm mắt hắn chẳng còn nhìn thấy gì ngoài ánh sao màu bạc vô cùng chói mắt.
Hạt giống Kình Thiên Thụ màu huyết hồng liền bay ra khỏi người hắn, bay về phía Tiển Giới.
“Tu sĩ tu luyện mục đích đơn giản đều là vì có thể phi thăng thiên ngoại, đến những giới khác, có thể sống thọ cùng những vì sao, hiện giờ ngươi đã đạt được mục đích rồi đấy, cũng nên cảm tạ ta một tiếng đi”. Tiếng cười của Tiển Giới vang lên.
Tám thanh kiếm mất đi khống chế, trận hình liền trở nên tán loạn. Độc Vãng Kiếm trong tay Tống Tiềm Cơ cũng dần rời khỏi tay.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải thua sao?
Chẳng lẽ hắn không thể chiến thắng được thiên mệnh sao?
Thế giới này đã chú định nhất định sẽ bị hủy diệt sao?
Mảnh đất trồng trọt của hắn, chỗ hoa cỏ mà hắn đã trồng, tất cả rồi cuối cùng sẽ hóa thanh hư vô sao?
Kết cục của chuyến hành trình đi Tây Thiên lấy kinh, chính là bốn thầy trò đều trở thành Thần Phật, ngồi trên đài sen, cầm hoa mỉm cười sao?
Tiển Giới nhìn thiếu niên trước mắt, y phục đã thấm đẫm máu tung bay theo lực lượng của ánh sao:
“Tiển Trần không thắng được ta, ngươi cũng sẽ không thắng được ta đâu”
“Thật không?”. Tống Tiềm Cơ nhẹ giọng hỏi.
Tiển Giới đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực:
“Ngươi”
Tống Tiềm Cơ cười rộ lên, để lộ ra khóe miệng tràn đầy máu tươi:
“Ta không tin”
Hắn dùng chỗ sức lực cuối cùng đoạt lại hạt giống, vậy mà lại há mồm to nhai nuốt, trông giống như một ác ma thị huyết.
Cùng lúc đó, Tịnh Bình bay ra khỏi Tử Phủ, Bất Tử Tuyền chảy ra cọ rửa thân thể hắn, khiến cho cả người hắn tỏa sáng rực rỡ, thánh khiết giống như một vị thần.
Một thân huyết nhục của Tống Tiềm Cơ dần dần tan rã, giống như một ngọn nến không ngừng bị tan chảy.
Các vì sao lần lượt tắt đi, ánh sao từ trên trời giáng xuống cũng dần trở nên nhu hòa, lực hút khó có thể ngăn cản được cũng dần trở nên yếu bớt đi.
“Ngươi”. Đồng tử Tiển Giới phóng đại ra:
“Ngươi điên rồi sao”
Trong nháy mắt, chín thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể hắn. Hắn thậm chí còn chưa kịp cúi đầu nhìn xem miệng vết thương, cả người đã đồ ầm về phía sau.
Hắn khó có thể nhắm mắt, trong lòng hắn tràn ngập sự khó hiểu cùng không cam lòng, không thốt nên được lời nào.
Tống Tiềm Cơ nhìn thân thể hắn hóa thành một đoạn gỗ khô, sau đó liền bị chín thanh kiếm chém thành vụn:
“Nếu ngươi có thể làm được thì tại sao ta lại không thể làm được chứ?”
“Oanh”
Kình Thiên Thụ nhanh chóng trở nên khô héo, vòm trời cũng lung lay giống như sắp sụp đổ, đại địa chấn động kịch liệt.
Đây là thời khắc tận thế buông xuống.