Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lại, để cho cuồng phong thổi qua, cảm nhận đất rung núi chuyển. Hắn nương theo tiếng gió, nghe thấy mỗi một rễ cây, mỗi một nhánh lá cây của Kình Thiên Thụ đều đang kể lể thống khổ với hắn.
Kình Thiên Thụ giống như một khối lưu li không màu, ngươi dùng màu gì chiếu lên nó thì nó sẽ có cái màu sắc đó.
Ngươi có thể lợi dụng nó, cũng có thể thương tổn nó, nó cảm nhận được hết thảy thiện ý cùng ác niệm chốn nhân gian và trung thành trả lại cho nhân gian.
“Giao cho ta đi”. Tống Tiềm Cơ nói.
Kình Thiên Thụ đã ở bên bờ của cái chết, nó cảm nhận được ý niệm của hắn, để cho những chiếc lá đỏ tung bay thay cho lời cảm ơn với hắn.
Tiển Giới đến chết cũng không nghĩ ra, khoảng cách Tống Tiềm Cơ có thể bạch nhật phi thăng chỉ còn một bước nhỏ, hắn lập tức sẽ thoát khỏi được cái thế giới đã được chú định sẽ bị hủy diệt này, nhưng hắn lại tình nguyện vứt bỏ tất cả.
Người nào sẽ nguyện ý vứt bỏ phi thăng, đem toàn bộ tu vi cùng huyết nhục của mình trở thành chất dinh dưỡng, biến chính mình trở thành một thân cây chứ?
Tống Tiềm Cơ hướng lên trời hô to:
“Từ hôm nay trở đi, thế giới này để ta tới chống đỡ”
“Không”. Một âm thanh vô cùng phẫn nộ vang lên.
Tống Tiềm Cơ ngạc nhiện, giờ phút này, ở cái địa phương quỷ quái này, vẫn còn có người khác nữa sao?
Chỉ thấy một quả cầu lửa bay tới từ phía cánh đồng tuyết, bên trong bao lấy ba người.
Hai mắt Vệ Chân Ngọc lúc này còn đỏ hơn so với Bất Tận hỏa:
“Tống Tiềm Cơ, ngươi dừng lại cho ta”
“Tống sư huynh”
“Tống huynh”
Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần theo sát phía sau, chạy như điên về phía hắn.
Tống Tiềm Cơ đột nhiên nhớ tới những mảnh nhỏ trên dòng sông thời gian. Đủ loại mảnh nhỏ từ kiếp trước đến kiếp này nổi lên từ đáy sông, xâu chuỗi thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
Hắn bỗng nhiên cười:
“Lúc ấy ngươi cũng không nghĩ ra đi”
Đời trước hoàn toàn không có người chiến thắng. Dù là Thiên Mệnh chi tử hay Chúa cứu thế tất cả cũng chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Ở dưới sự tưới tắm của Bất Tử Tuyền, ‘Tống Tiềm Cơ’ lấy một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà nảy mầm, sinh trưởng về phía trước.
Làn da hắn biến thành màu vàng, khuôn mặt trở nên mơ hồ, vô sỗ rễ cây đâm thật sâu vào lòng đất, vô số cành lá bay lên tận trời cao.
Hắn đi vào phía trên tầng mây, quan sát toàn bộ thế giới này.
Chỉ thấy biển người đông đúc, quét qua cánh đồng tuyết.
Chúng tu sĩ đi qua thông đạo do Kỷ Thần mở ra, bất chấp gió tuyết, chạy về phía cuối đại lục.
Hắn nhìn thấy vô số khuôn mặt, có quen thuộc, có xa lạ.
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm:
“Sao lại kéo nhau tới đây đông như vậy, lại không phải đang hội làng hay đi mua đồ, cần thiết như vậy sao?”
Kỳ quái thật, ta rõ ràng đã trở thành một cái cây rồi, tại sao còn muốn rơi lệ như vậy chứ?
Chúng tu sĩ chạy đến phía cuối đại lục, chỉ thấy Kình Thiên Thụ trước đây đã hoàn toàn khô héo, lá đỏ tung bay đầy trời, giống như một cơn mưa máu.
Bọn họ muốn chạy tới để trợ giúp Tống Tiềm Cơ chiến thắng trận chiến cuối cùng này, cùng nhau thủ vệ thế giới này, nhưng lại chỉ có thể tận mắt nhìn thấy Tống Tiềm Cơ xả thân cứu thế, đem chính mình trở thành Kình Thiên Thụ mới, chống đỡ thế giới.
Đây là hình ảnh chấn động quỷ thần đến mức nào, khó có thể tưởng tượng đến mức nào chứ?
Một gốc đại thụ màu vàng cắm rễ đâm chồi, đột ngột mọc lên từ mặt đất, thân cây giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên tận trời cao.
Lấy thân người, nghịch chuyển thiên mệnh.
“Tống Tiềm Cơ”
“Tống sư huynh”
“Tống vương”
Tống Tiềm Cơ nghe thấy vô số tiếng gọi ầm ĩ, chấn động cả thiên địa.
Hắn không thể quay trở lại nhân gian đang cố giữ hắn lại kia, mà chỉ có thể ra sức sinh trưởng khắp không trung.
“Cả đời này ta vẫn luôn trồng trọt, không thể ngờ lần trồng trọt cuối cùng lại là ở nơi đây. Nhưng ta thấy nơi đây thật sự không thích hợp để trồng trọt đâu”
Hắn dùng thanh âm cuối cùng hô to:
“Chiếc hộp”
Mọi người nghe được thanh âm của hắn nhưng đều cảm thấy khó hiểu.
Một hắc ảnh bay ra. Một chiếc hộp ngọc được mở ra ở trên không trung, bùn đất từ bên trong hộp trút xuống như mưa.
Đây là phần đất phì nhiêu nhất của Thiên Cừ, trước khi hắn tiến vào Huyết Hà Cốc đã để đầy một hộp ngọc trữ vật, mang theo bên người, dùng để an ủi bản thân khi xa nhà.
Đối với một người trồng trọt, cái gì là quan trọng nhất?
Chính là đất.
Hắn đem hộp ngọc chứa đầy bùn đất này giao lại cho một vị bằng hữu, ý muốn đối phương án binh bất động, ở thời khắc cuối cùng trở thành con át chủ bài của Thiên Cừ.
Đất đai Thiên Cừ bao trùm vùng đất lạnh lẽo phía cuối đại lục, Kình Thiên Thụ mới được tiếp thêm đất giống như hổ mọc thêm cánh, vươn cao chạm đến thiên bích.
Tống Tiềm Cơ dần mất đi thị giác, trước mặt chỉ còn một màu tối đen.