“Ngươi nếu như không trở lại, ta sẽ đi Tây Hải làm đại ma đầu cho ngươi xem”
Hắn nghe thấy thanh âm của Mạnh Hà Trạch, nghĩ thầm, ngươi đừng có ở đó mà hư trương thanh thế, người thân đời này của ngươi đều ở đây, người chắc chắn sẽ không đi Tây Hải đâu, trở về Thiên Cừ mà săn bắn đi, ít cùng Vệ Chân Ngọc đánh nhau là ta cảm thấy an tâm rồi.
“Tống huynh, ta sẽ ở nơi này chờ ngươi, ngươi khẳng định sẽ còn trở về đúng không?”. Đây là âm thanh của Kỷ Thần.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta sẽ không sợ ngươi hù dọa đâu, ngươi còn có một người muội muội phải chiếu cố, sớm muộn gì sẽ trở về Thiên Cừ thôi, chỉ là nhớ đừng lại tiếp tục làm loạn uyên ương, để cho Kỷ Tinh đi xem mắt bừa bãi nữa đấy.
“Nếu đây là lựa chọn của ngươi…”. Tử Dạ Văn Thù chỉ nói một nửa.
Hắn cắm thanh Tuyết Nhận đao của mình vào trong đất, nửa quỳ trên mặt đất, truyền linh lực của bản thân cho Kình Thiên Thụ mới.
Tống Tiềm Cơ cảm nhận được luồng linh khí mát lạnh của Băng Phách tâm pháp chảy vào rễ cây, hắn muốn khuyên Tử Dạ Văn Thù dừng lại, nhưng lại không có cách nào phát ra âm thanh.
Trong lòng không khỏi đau xót, thật xin lỗi ngươi Tử Dạ, thật sự xin lỗi, thời điểm ta thề quả thật ta vẫn cho rằng chính mình có thể trở lại.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta nhất định phải để ngươi tu luyện Băng Phách tâm pháp cho thật tốt, khiến ngươi trở thành một vị Viện Giám vô tình, không có bằng hữu, như vậy sẽ không phải vì bằng hữu mà khổ sở.
Dù ngươi có trút hết linh khí cho ta thì cũng như muối bỏ biển mà thôi.
“Tống Tiềm Cơ, ngươi đừng đi, ngươi đừng đi”
Hắn nghe thấy tiếng khóc của Vệ Chân Ngọc, cảm nhận được hơi ấm của Bất Tận hỏa chảy vào bên trong rễ cây.
Nếu như có thể nói được, hắn nhất định sẽ mắng cho đối phương một trận, nam nhi không được dễ dàng rơi lệ như vậy, khóc lóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa. Tinh thần tìm niềm vui bên trong đau khổ của ta, ngươi vẫn không học được chút nào sao?
Ngay sau đó, hắn liền cảm thấy đủ loại linh khí dũng mãnh tiến vào các nhánh rễ cây, giống như những dòng suối nhỏ tụ lại thành biển rộng.
Muôn vàn phiến lá màu vàng lay động phát ra âm thành sàn sạt, giống như một cầm khúc lừng lẫy.
Tống Tiềm Cơ đối với thế gian này vẫn còn mười vạn tám nghìn điều không cam lòng, nhưng lúc này đây, một điều hắn cũng không nói ra được.
Cành của hắn vươn dài ra vô biên vô tận, gom lại thiên bích đang lung lay sắp đổ.
Đại địa vẫn còn đang rung động. Kình Thiên Thụ mới này liệu có thể chống đỡ được thiên địa hay không?
“Tống Vương từ bỏ phi thăng, xả thân cứu thế. Ta dù cho tu vi nhỏ bé, nhưng cũng nguyện cố gắng hết sức”. Trần Hồng Chúc đem Bách Hoa Sát cắm vào bùn đất, cũng giống như tu sĩ của Thiên Cừ, đệ tử của Tống Viện, truyền linh khí bản thân cho Kình Thiên Thụ mới.
Lại có người nói:
“Tiên Minh cái gì chứ, thiên thu vạn đại cái gì chứ, một khi thế giới này bị hủy diệt, ai còn có thể sống một mình chứ?”
“Tống Vương đã ra đi. Có thể vượt qua một cửa ai này hay không, lần này phải dựa vào chúng ta rồi”
Vô số tu sĩ quỳ rạp xuống ở phía cuối đại lục, càng ngày càng có nhiều người từ phía cánh đồng tuyết đi tới.
Tại một khắc này, mọi người đều quên đi thù hận, thành kiến, phẫn nộ cùng thống khổ, trong lòng không hề có tạp niệm. mọi người cùng chung một mục tiêu.
Tín ngưỡng chốn nhân gian, tất cả đều tụ lại nơi đây.
Đám rễ cây Kình Thiên Thụ xuyên qua mặt đất bên cạnh mọi người, hình thành ra những thân cây mới.
Mười cái cây biến thành trăm cái cây, trăm lại biến thành ngàn, những cái cây mới sinh ra có vẻ vô cùng tinh tế và nhỏ bé hơn rất nhiều so với Kình Thiên Thụ, nhưng chúng lại kiên định sinh trưởng lên, vờn quanh Kình Thiên Thụ to lớn kia.
Từ phía cuối đại lục đến Liệt Băng Uyên, ngàn thụ vạn thụ đâm cành vươn lá.
Từ hôm nay trở đi, chống đỡ thiên địa này không chỉ là một gốc Kình Thiên Thụ nữa mà là một mảnh rừng rậm thông thiên triệt địa.
…..
Tống Tiềm Cơ không biết chính mình đã ngủ bao lâu.
Hắn giống như còn chưa được sinh ra, vẫn đang ngủ say trong bóng đêm êm dịu như mây.
Cho đến khi hắn bị một thanh âm quen thuộc đánh thức:
“Này, tỉnh lại đi. Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện không?”
“Ngươi là….Lời, Lời Tự Thuật đúng không?”. Tống Tiềm Cơ mở mắt ra, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì:
“Lần này ta đã chết thật chưa?”
Lời Tự Thuật ho nhẹ một tiếng:
“Ngươi không nhớ rõ sao? Ngươi đã từ bỏ phi thăng, đem chính mình trở thành một Kình Thiên Thụ mới, nhớ đó được ý chí căn nguyên của thế giới thừa nhận. Thân xác ngươi tuy đã tiêu vong, nhưng linh hồn của ngươi đã được bảo hộ, nuôi dưỡng ở bên trong Kình Thiên Thụ, lưu lại cho ngươi một đường sinh cơ”
Chuyện cũ từ từ hiện lên, tiếng than khóc của ngàn vạn người dường như vẫn còn vang vọng bên tai, đầu óc mơ hồ của Tống Tiềm Cơ bắt đầu thong thả chuyển động:
“Ta không chết sao?”
Lời Tự Thuật cảm thán:
“Thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể nhảy ra khỏi kịch bản, lấy sức của bản thân nghịch thiên cải mệnh cho toàn bộ thế giới này. Tới đây, ăn quả nho ướp lạnh này đi, đây là thứ ngươi thích nhất đấy”
Tống Tiềm Cơ cự tuyệt:
“Hiện tại ta hơi cảm thấy lạnh”
Lời Tự Thuật liền ân cần nói:
“Vậy uống ly nước chanh ấm này đi, nước chanh ấm vẫn được chứ”
Tống Tiềm Cơ uống cạn một ly, không khỏi cảm thán một câu:
“Vẫn là hương vị quen thuộc”