“Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”. Lời Tự Thuật hỏi.
Tống Tiềm Cơ trả lời một cách lười nhác:
“Cứ như thế này cũng không tệ lắm”
“Không có Bất Tử Tuyền, không có tu vi mạnh nhất, ngay cả thân thể cũng không có, vậy mà ngươi còn cảm thấy không tệ lắm sao?”
“Ngươi không hiểu được đâu”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ở đời này, ta đã chiến đấu xong rồi, đã bảo vệ được cho mảnh đất của mình, hoàn thành những việc mà kiếp trước ta chưa làm xong, trời xui đất khiến thế nào mà lại khiến cho thế giới này cũng trở nên càng tốt đẹp hơn, nếu như muốn nói ta còn tiếc nuối điều gì thì chỉ có một điều thôi.
“Ngươi mới vừa nói linh hồn của ta được lưu giữ và nuôi dưỡng bên trong Kình Thiên Thụ đúng không? Sao ngươi cũng ở chỗ này?”. Hắn hỏi.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
“Ta là Lời Tự Thuật, ta vô hình vô thể, ta có thể tùy cơ tiến tới bất kỳ chỗ nào trong thế giới này. Hiện tại, ta được ý chí căn nguyên của thế giới này ngầm đồng ý, cho nên tới đây đánh thức ngươi dậy”. Lời Tự Thuật vô cùng ân cần dâng lên hai đĩa hạt dưa cùng đậu phộng:
“Nếm thử xem, đây là những thứ lần trước ngươi thích đấy”
Tống Tiềm Cơ vừa cắn hạt dưa vừa lâm vào trầm tư:
“Có phải ngươi cũng được ngầm đồng ý cho nên mới cho ta xem con sông thời gian đúng không? Lần trước là người cố tình lừa ta”
“Khụ khụ, đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta không nên đề cập tới nữa, ngày tháng sau này còn muốn…”
Tống Tiềm Cơ phất tay áo:
“Ai muốn ở cùng ngươi chứ”
Hắn hỏi tiếp:
“Nếu lần này ta thất bại thì sao?”
Lời Tự Thuật uể oải nói:
“Ngươi là cơ hội cuối cùng rồi, nếu như ngươi thất bại, tất cả mọi người chỉ có thể cùng nhau xong đời thôi, cả ta cũng tiêu tùng luôn”
Tống Tiềm Cơ nghĩ, ý chí căn nguyên của thế giới này có tâm tư muốn tự cứu lấy mình nhưng lại không có cách nào trực tiếp can thiệt vào diễn biến phát triển của thế giới, chỉ có thể đưa hắn trở lại quá khứ để làm lại từ đầu, cung cấp thêm một cơ hội cho thế giới này.
Nếu hắn thất bại, liền theo như Lời Tự Thuật nói, toàn bộ thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa, cho nên sau khi hắn thành công, liền mở cửa sau cho hắn sao? Còn để cho Lời Tự Thuật tiến tới tiếp khách sao?
Thật ra, Tống Tiềm Cơ cũng không hề tức giận, hiện tại lưu lại tại bên trong cây này, vẫn còn tốt hơn so với việc phải ở trong Giới Vực của người khác.
Tư vị phải ăn nhờ ở đậu không hề dễ chịu chút nào, nếu không tin cứ đi hỏi đám tàn hồn làm công ở cánh đồng lúa mì của hắn là biết ngay.
“Ngươi còn yêu cầu gì nữa không?”. Lời Tự Thuật ân cần hỏi:
“Ta sẽ cố gắng đáp ứng cho ngươi”
Tống Tiềm Cơ:
“Ta muốn trở về trồng trọt có được không?”
“Hiện tại, ngươi chính là Kình Thiên Thụ, thiên địa này do ngươi chống đỡ, ngươi tương đương với Sáng Thế Thần, không, phải là Chống Thế Thần mới đúng. Chỉ cần ngươi nỗ lực cho ra quả, là có thể có được thân thể mới”.Lời Tự Thuật khoa trương nói:
“Đến lúc đó ngươi có thể lấy thân phận của thần minh, sánh vai cùng phàm nhân, tự nhiên có thể trở về trồng trọt bình thường rồi, chúc mừng, chúc mừng”
Lấy thân phận thần minh, sánh vai với phàm nhân sao? Đây là nghịch hướng tu luyện à?
Tống Tiềm Cơ dở khóc dở cười:
“Cùng vui. Bên ngoài chắc chắn đang có rất nhiều người lo lắng cho ta, ta còn muốn nói cho bọn họ biết linh hồn của ta vẫn còn tồn tại”
Lời Tự Thuật cảm thấy khó khăn:
“Đã là cây thì chỉ có thể nở hoa rụng lá ra quả, ngươi làm sao có thể cùng người khác nói chuyện được?”
“Để ta thử xem sao”. Tống Tiềm Cơ quyết định nỗ lực một chút.
….
Kình Thiên Thụ màu vàng rực rỡ tráng lệ, tỏa ra kim quang nhàn nhạt, có cảm giác ôn nhu ấm áp như ánh mặt trời.
Sương mù dày đặc che phủ trước đây bị kim quang xua tan đi, kể từ đây về sau, phía cuối đại lục sẽ không còn là khu vực tử địa ngăn cách âm dương nữa.
Mọi người ngước nhìn Kình Thiên Thụ mới này, trong lòng không khỏi nảy sinh một loại cảm giác vừa bao la hùng vĩ kiên cố lại vừa nhu hòa ấm áp.
Những cây con sinh trưởng xung quanh nó cũng vui sướng hưởng thụ vinh quang, nhìn không ra cảnh tượng bảy ngày trước đại địa còn nứt vỡ, bầu trời còn như sắp sụp xuống, tận thế còn sắp diễn ra.
Suốt bảy ngày bảy đêm, phàm nhân khắp mọi nơi đều hướng về phía Tây mà cầu nguyện, tu si đạp qua gió tuyết, đồng tâm hiệp lực vượt qua Liệt Băng Uyên, chạy về phía cuối đại lục.
Mọi người truyền linh khi cho Kình Thiên Thụ, cùng nhau tạo ra mảnh rừng rậm dạt dào sinh cơ này.
Cho đến khi mặt đất không còn chấn động nữa, Kình Thiên Thụ không còn lay động nữa, phía cuối đại lục liền được bao trùm bởi những tiếng ầm ĩ.
Đây là nơi kì tích ra đời, ai nấy đều cảm thấy trong lòng có một loại chấn động không thể giải thích được.
Mặc kệ mọi người trước nay có hiềm khích gì, từng người trong môn phái có thù oán cũ gì, lai lịch xuất thân có bất đồng gì, nhưng ít nhất, tại giờ phút này, cả ngàn vạn người đều đang cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
Bọn họ vừa khóc vừa cười, vừa vui vừa buồn, tất cả mọi người đều không biết nên làm gì tiếp, không biết nên nói lời gì, thậm chí cũng không biết còn lưu lại ở nơi này có ích lợi gì, chỉ biết, nhân gian này đã không còn Tống Tiềm Cơ.
“Thế giới này đã được cứu rồi”
“Chúng ta đã vượt qua được cửa ải này rồi”
“Nhưng Tống Vương không thể trở về được với chúng ta”