Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461. Tân Sinh (2)

Chương 461. Tân sinh (2)
Chương 461. Tân sinh (2)

Kình Thiên Thụ run rẩy cành lá, phát ra âm thanh sàn sạt càng lúc càng lớn, giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng chậm rãi du dương.

Chúng tu sĩ lắng tai nghe khúc nhạc này, giống như được một bàn tay vô hình vỗ nhẹ phía sau lưng, khiến cho cảm xúc dần được bình ổn trở lại.

Trần Hồng Chúc đứng lên:

“Tống Vương xả thân hợp đạo, là vì sự sống còn của mọi người, vì thái bình của nhân gian, không phải vì để cho chúng ta ở chỗ này khóc lóc. Đệ tử Hoa Vi Tông đâu?”

Đệ tử Hoa Vi Tông đồng thanh kêu lên, dưới sự dẫn dắt của Trần Hồng Chúc đi theo đường cũ trở về.

Tử Dạ Văn Thù nhặt lấy thứ gì đó trên mặt đất, sau đó cũng đứng lên, mang theo nhóm thư sinh Thanh Nhai đang lưu luyến không muốn rời trở về.

Kỷ Thần nhìn Tử Dạ Văn Thù rời đi, lẩm bẩm:

“Hắn không có gì muốn nói với Tống huynh sao?”

Hắn lúc đó làm theo lời Tống Tiềm Cơ an bài, đem chiếc hộp ngọc chứa đầy đất của Thiên Cừ giao cho đối phương. Khi đó, hắn cảm thấy Tử Dạ Văn THù lạnh lùng quá mức, không có cảm xúc giống như một người bình thường. Sau khi nhận được hộp, cho dù có hối hận phẫn nộ hay thống khổ cũng chỉ nói đúng hai chữ.

Cùng người như thế này giao tiếp, nghĩ thôi cũng thấy vất vả rồi.

Tử Dạ Văn Thù đi ngang qua Mạnh Hà Trạch.

Ánh mắt Mạnh Hà Trạch đảo qua, chú ý tới đồ vật trong tay hắn, đột nhiên lau sạch nước mắt rồi đứng lên:

“Mùa này, cũng nên chuẩn bị thu hoạch lúa mì rồi”

Kỷ Thần:

“Ngươi nói cái gì cơ?”

“Ta nói ta phải về Thiên Cừ thu hoạch lúa mì”

Kỷ Thần giữ chặt ống tay áo hắn:

“Ta không tin, ngươi nhất định là muốn đi Tây Hải làm đại ma đầu. Nếu ngươi làm như vậy, Tống huynh sẽ không vui đâu”

Kỷ Thần thầm nghĩ, ngươi nếu như dám đi, ta liền sẽ bố trí một cái Khốn trận, hai ta sẽ cùng nhau bị vây ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ này chờ Tống huynh.

Có thể chờ được một năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Nhưng Kình Thiên Thụ thọ ngang trời đất, bọn họ lại không thể sống lâu như vậy được.

Nếu phải phi thăng tới một thế giới không có Tống Tiềm Cơ, vậy còn không bằng ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ trở thành xương khô cho rồi.

Nhưng lại nghe thấy Mạnh Hà Trạch nói:

“Huynh ấy nhất định sẽ trở về”

“Làm sao ngươi biết?”. Kỷ Thần ngẩn ngơ, không thể tin tưởng hỏi:

“Ngươi nhìn thấy cái gì sao?”

Mạnh Hà Trạch kiêu ngạo ngẩng đầu, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình ưu việt như thế ở trước mặt Kỷ Thần cũng những đệ tử Tống Viện khác.

Hắn cẩn thận hái một thứ gì đó từ trên mặt đất, khoe ra trước mặt mọi người:

“Kình Thiên Thụ liệu có thể nở ra hoa khoai tây không?”

Nụ hoa màu tím nhạt nở rộ ở đầu ngón tay hắn, vẫn còn mang theo một giọt sương sớm trong suốt, cùng đóa hoa trong Tống Viện giống nhau như đúc.

“Vào đêm trước khi tổ chức Đăng Văn nhã hội, sư huynh đã cho ta đóa hoa này để cổ vũ ta. Đó là chuyện rất lâu về trước rồi, khi đó chúng ta còn ở ngoại môn Hoa Vi Tông làm công…”

Đệ tử Tống Viện vây quanh hắn, hai mắt tỏa sáng lắng nghe hắn kể chuyện xưa.

Kỳ thật, đêm đó, Tống Tiềm Cơ đưa ra hai đóa hoa khoai tây. Theo lý thuyết, hoa khoai tây nở hai đóa, mỗi bên một đóa, nhưng Mạnh Hà Trạch trước sau không hề nhắc tới một đóa khác kia.

Đệ tử Thiên Cừ thỉnh thoảng phát ra từng tiếng kinh hô, chỉ có Vệ Chân Ngọc đứng ở bên ngoài đám người, nhắm mắt cẩn thận lắng nghe âm thanh của Kình Thiên Thụ.

Những chiếc lá vàng lay động phát ra âm thanh sàn sạt, phập phồng giống như sóng biển, không bàn mà hợp với một nhạc khúc nào đó.

Tiếng người bốn phía dần nhỏ lại, chỉ còn lại nhạc khúc vang vọng trong tai hắn.

Hắn có xuất thân thế gia, có hiểu biết đôi chút về âm luật, lúc này chỉ hận bản thân mình không khắc khổ nghiên cứu âm luật.

Bằng không hắn nhất định có thể nghe ra càng nhiều thứ hơn.

“Ta nghe không hiểu nhưng sẽ có người nghe hiểu”. Hắn đột nhiên mở mắt ra, đi lại khắp nơi, ở trong đám người tìm kiếm gì đó.

Mọi người không biết hắn đang tìm kiếm thứ gì, chỉ cho rằng hắn chịu phải kích thích to lớn nên rơi vào điên khùng. Lý Thứ Khuyển cùng Chúc Thắng kêu lên Vệ Vương, có ý muốn ngăn hắn lại.

Mãi cho đến khi Vệ Chân Ngọc gặp được một nữ tử che mặt, mặc một chiếc váy thô, ôm Cầm trong ngực, hắn liền đi đến trước mặt đối phương, trong lòng mang theo chút chờ mòng mà hỏi:

“Ngươi cũng nghe thấy đúng không? Khúc nhạc này đang nói cái gì vậy?”

Hắn không nói tên đối phương ra, cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình có thể nói chuyện một cách hòa bình với người này.

Nhưng trong Tu Chân giới mênh mông này, ai có thể nói mình có trình độ về âm luật cao hơn người trước mắt này được?

Hắn sợ đối phương không nói cho hắn, càng sợ đối phương nói không có gì, tất cả đều chỉ là ảo giác của hắn.

“Vào đêm trăng tròn, linh hồn sẽ trở về”. Bước chân của nữ tử ôm cầm không dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đi qua bên người hắn:

“Các ngươi nếu muốn đón hắn trở về, thì nên đi chế tạo một pháp khí thích hợp cho linh hồn đi, chờ xem vận phí vào ngày mười lăm tháng tám”

“Linh hồn trở về, linh hồn trở về”. Trong nháy mắt, Vệ Chân Ngọc bị niềm vui to lớn này đánh mạnh vào, đầu óc giống như bị say xe, nhất thời không để ý ngươi kia đã đi xa, chỉ có thể hô to:

“Năm nào vậy?”

Bóng người mờ mịt, âm thanh như tiếng đàn từ phía chân trời truyền tới:

“Hàng năm”

Vệ Chân Ngọc nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của nàng, cao giọng nói:

“Cảm tạ”

Hết chương 461.
Bình Luận (0)
Comment