Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462. Đại Kết Cục: Mong Người Mãi Trường Tồn (1)

Chương 462. Đại kết cục: Mong người mãi trường tồn (1)
Chương 462. Đại kết cục: Mong người mãi trường tồn (1)

Tống Tiềm Cơ hai đời làm người, nhưng đây là lần đầu tiên làm cây.

Về sau, nếu có người nào nói hắn ‘Thật không phải người’, hắn cũng không thể phản bác được.

Cùng với Lời Tự Thuật ở bên cạnh làm bạn, hắn nỗ lực luyện tập cắm rễ, nhổ thân, mọc lá, nở hoa, cùng với cảm nhận thế giới bên ngoài.

Những đám mây trôi qua hắn, làn gió nhẹ thổi qua hắn, dần dần hắn có thể cảm nhận thiên bích phía trên đỉnh đầu truyền tới độ ấm, cùng với hương vị tươi ngon mát lành của đất đai Thiên Cừ.

Thật là kỳ diệu.

“Làm tốt lắm. Cố lên Tống Tiềm Cơ”. Lời Tự Thuật ở bên chuyên nghiệp cổ động cho hắn:

“Chỉ cần nuôi dưỡng linh hồn cứng rắn thêm chút nữa, ngươi liền có thể báo mộng cho người ở thế giới bên ngoài rồi”

“Báo mộng sao?”

“Chỉ cần trong lòng đối phương nghĩ đến ngươi, thành kính cầu nguyện cho ngươi, ngươi có thể mượn nhờ tín ngưỡng lực, tiến vào trong mộng của đối phương”. Lời Tự Thuật nói:

“Ngươi có thể thử cảm nhận tín ngưỡng lực, những nơi sáng lên quang mang màu vàng chính là đối tượng mà ngươi có thể báo mộng…”

Tống Tiềm Cơ nghe Lời Tự Thuật nói xong liền làm thử, đem ý thức tiến vào hàng nghìn hàng vạn rễ cây đang trải rộng khắp đại lục, tầm mắt tối om bỗng trở nên sáng lên một mảnh kim quang lộng lẫy.

Quầng sáng rậm rạp, trải rộng tòan thế giới, khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi rồi lập tức đóng cảm giác lại.

Lưu thợ mộc rốt cuộc làm ra bao nhiêu bức tượng của hắn vậy? Cung cấp cho cả ngoài hải ngoại nữa sao?

“Ta vẫn nên luyện tập nở hoa cho tốt đi”. Tống Tiềm Cơ nói.

…..

“Những năm cuối cùng của lịch cũ, hạo kiếp buông xuống, trời sụp đất nứt, bầu trời không còn ánh sáng. Thiên Cừ Vương xả thân hợp đạo, hóa thân mình thành Kình Thiên Thụ, khôi phục sức sống cho vạn vật, khôi phục thái bình cho nhân gian…”

Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, bay ra ngoài của sổ, khiến cho lũ chim sẻ đang chải lông phải giật mình bay đi.

Chỉ chốc lát sau, những chú chim này liền bay trở lại, tiếp tục ríu rít, hòa cùng âm thanh trong phòng học.

Thời tiết cuối thu mát mẻ, ai nấy đều cảm thấy trong lòng sảng khoái, đám học sinh tám chín tuổi còn non nớt vừa đọc sách vừa rung đùi đắc ý, vậy mà không có đứa nào ngủ gà ngủ gật.

Hàng ghế phía sau cùng của phòng học đang ngồi mười thanh niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không mặc đồng phục học sinh, cũng cùng nhau đọc lên ‘Biên niên sử về Thiên Cừ Vương’ giống như bọn chúng, đọc một cách nghiêm túc và thành kính.

Mỗi năm, đều có vô số người trẻ tuổi, từ khắp các nơi trên thế giới, đi cả ngàn dặm tiến vào học viện Thiên Cừ, trải qua kiểm tra, xếp lớp học tập, được gọi là ‘Du học sinh’.

Mỗi khi đọc xong một đoạn, tiên sinh dạy học theo thường lệ sẽ hỏi cảm nghĩ của bọn họ.

“Về sau, ta muốn xây dựng một phi thuyền lớn không cần sử dụng linh thạch cũng có thể bay trên trời được, ta sẽ bay tới phía cuối đại lục, tận mắt ngắm nhìn Kình Thiên Thụ”

“Ta muốn dệt ra được bộ quần áo có thể giữ ấm, dù cho người bình thường mặc vào cũng có thể chống đỡ được gió tuyết trên cánh đồng tuyết”

“Ta muốn mang theo bùn đất của Thiên Cừ, để cho Kinh Thiên Thụ có nhiều đất hơn”

Nhóm Du học sinh nghe thấy những lời này đều cảm thấy buồn cười, sức tưởng tượng của tiểu hài tử quả nhiên là bất phàm.

Phi hành pháp khí làm sao có thể không cần lich thạch để điều khiển chứ? Phàm nhân nếu tiến vào cánh đồng tuyết liền sẽ bị đông lạnh mà chết, hơn nữa cũng làm sao có thể vượt qua Liệt Băng Uyên khủng bố được chứ?

Thế nhưng, tiên sinh dạy học trước giờ luôn nghiêm khắc vậy mà lại chậm rãi gật đầu, không trách cứ bọn họ có ý nghĩ kỳ lạ mà còn ôn hòa cổ vũ:

“Rất tốt, ta tin tưởng tương lai các ngươi có thể sáng tạo được những thứ đó”

Nhóm Du học sinh hai mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thản:

“Đây là Thiên Cừ”

 Thiên Cừ, thủ đô của hàng ngàn phương tiện, trung tâm của tứ đại châu, là nơi kì tích ra đời.

Hỏa khí, máy dệt, nông cụ do phàm nhân nơi này chế tạo ra đã được bán trên khắp thế giới. Nghe nói, trong mỏ quặng linh thạch của Thiên Cừ đã được lắp đặt một loại máy móc được điều khiển bằng hơi nước, do phàm nhân của Thiên Cừ Xưởng số một chế tạo ra.

Cách thời gian Tống Vương hợp đạo cũng đã mười năm, quận Thiên Cừ phát triển một cách nhanh chóng, khoảng cách giữa phàm nhân cùng tu sĩ sớm đã trở nên mơ hồ.

“Mọi người lại lấy quyển thứ nhất của ‘Lịch sử Thiên Cừ’ ra nào, mở đến chương tiên quan Triệu gia tăng thuế”. Tiên sinh dạy học ho nhẹ một tiếng, đè xuống âm thanh tranh luận sôi nổi trong phòng học.

Nhóm Du học sinh thấy bầu không khí trong phòng học thay đổi, liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại

----Người Thiên Cừ không trốn tránh những quá khứ đau khổ đầy máu và nước mắt trước đây, mà ngược lại, bọn họ lấy đó làm động lực để học tập, nhìn vào đó để càng thấy quý trọng hòa bình hơn.

Sách còn chưa được đọc, mọi người chợt nghe thấy từ dưới lầu truyền đến những tiếng ồn ào, hơn sáu mươi cái đầu trong phòng học không nhịn được mà ngo ngoe rục rịch, muốn hướng ra phía ngoài cửa sổ mà nhìn xem.  

 Tiên sinh thấy vậy không khỏi nhíu mày, đang muốn răn dạy hai câu, nhưng lại thoáng nhìn thấy tấm lịch trên bàn, liền phá lệ mà tươi cười:

“Muốn đi xem thì cứ đi đi”

Hết chương 462.
Bình Luận (0)
Comment