Tiếng hoan hô vang lên, bọn học sinh như đàn ong vỡ tổ hướng về phía cửa sổ, đẩy mở cửa sổ ra, ra sức vẫy tay với bên ngoài.
Phòng học này nằm ở lầu ba, vừa lúc có thể nhìn thấy con phố chính. Chỉ thấy lúc này, trên đường đang là một biển người, cánh hoa cũng những tấm lụa đủ màu sắc bay đầy trời, ba chiếc xe cao lớn cùng nhau tiến đến, từ từ đi qua con đường rộng lớn.
Xe bên trái được sơn hoa văn màu đỏ son, giống như ngọn lửa đang cháy trên sa mạc. Chiếc xe ở giữa được chế tạo sang trọng và đẹp đẽ, giống như một tòa cung điện xây nên từ kim ngọc. Xe bên phải được trang trí vân mẫu chu bối, giống như thuyền lớn của Tây Hải.
“Mau nhìn kìa, Vệ tổng quản thật sự đã trở lại”
“Là Kỷ biên tu kìa”
“Mạnh sư huynh. Mạnh sư huynh nhìn ta này, sang năm ta sẽ báo danh vào đội ngũ săn bắn đấy”
Nhóm Du học sinh tò mò thò đầu ra nhìn, nhón chân nhìn xung quanh, chợt bừng tỉnh:
“Hôm nay là ngày mười bốn tháng tám, chẳng trách”
“Chúng ta lần này tới đúng lúc sự kiện lớn diễn ra”
Học sinh Thiên Cừ càng hưng phấn dị thường:
“Nhà ngươi đặt cược chưa? Cược cho ai vậy?”
“Cha ta mua Mạnh sư huynh thắng, nhưng mẹ ta lại mua Vệ tổng quản thắng”
“Năm trước, Kỷ biên tu dùng ‘Truyền Tống Trận’ để lách qua quy định mà gian lận, năm nay, những người khác tất nhiên đã sớm có phòng bị, tóm lại sẽ không để cho Kỷ biên tu tiếp tục chiến thắng”
“Năm nay đã là năm thứ mười rồi. Ta nghe nói bọn họ đã ước định rõ ràng với nhau rồi, năm nay thật sự không thể mượn dùng ngoại lực được đâu”
Để tìm kiếm nguyên liệu thích hợp nhất cho linh hồn, Kỷ Thần không tiếc sử dụng số tiền lớn, mạnh mẽ phát huy sở trường quen thuộc đặc biệt của mình, nhân mạch trải rộng khắp tứ đại châu.
Mạnh Hà Trạch đã đi đến Tây Hải, dựa trên ký ức bên trong Tam Sinh Thạch mà đào được rất nhiều bảo tàng.
Vệ Chân Ngọc thì thường lui tới giữa Thiên Cừ và Mạc Bắc.
Một con đường giao thương cứ như vậy được mở ra, từ Tây Hải qua Thiên Cừ, đến Mạc Bắc.
Ở dưới tay Mạnh Hà Trạch ‘Tai họa’. vùng đất Tây Hải không còn là hang ổ của đám tà tu không ai dám tới nữa, hơn phân nửa đám tà ma ngoại đạo vì để bảo mệnh đều bắt đầu cải tà quy chính.
Các bộ tộc của Mạc Bắc đều quy thuận về dưới trướng Vệ Vương, không hề còn xảy ra việc tranh đấu cướp đoạt địa bàn mỗi năm nữa, bá tánh bình dân có thể an cư, cũng có thể mua bán giao thương giống như Thiên Cừ phường.
Kỷ Thần thường xuyên đi Tử Vân Quan tìm Li Anh luận bàn cờ kỹ, đạt được sự hoan nghênh nhất trí từ trên xuống dưới của Tử Vân Quan.
Nhưng đến ngày mười bốn tháng tám, bất luận bọn họ đang ở nơi nào, dù là chân trời hay góc biển cũng đều sẽ trở về Thiên Cừ.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ sẽ ngồi cùng nhau uống rươu, ăn chín món Thiên Cừ cùng thịt nướng.
Ngày hôm sau, ngày mười lăm tháng tám, sẽ thông qua Truyền Tống Trận đi tới phía cuối đại lục.
Lúc ban đầu, ba người bọn họ còn đồng hành cùng nhau. Nhưng sau này, bọn họ lại tách nhau ra, thi xem ai sẽ là người đầu tiên đến được phía dưới tán cây Kình Thiên Thụ.
Theo tu vi từng người dần tăng lên, thủ đoạn thần thông cũng nhiều hơn, liền bắt đầu gia tăng độ khó, ước định không được sử dụng Truyền Tống Trận, phải tự mình băng qua Bạch Long Giang.
Đến năm thứ năm, lại ước định chỉ có thể sử dụng thủ đoạn ngăn cản, gây khó dễ chứ không được sử dụng pháp khí chiến đấu, tránh làm ngộ thương người đứng xem.
Đến năm thứ sáu, lại lập thêm ước định mới, không được vận dụng đội phòng thành, đội săn bắn của Thiên Cừ hay đội ngũ hỗ trợ của Mạc Bắc.
Càng về sau càng có nhiều người tham dự vào, cũng không phải bọn họ muốn tranh giành vị trí thứ nhất mà chỉ muốn có thể được tham gia vào sự kiện này. Mọi người đều lấy loại thi đấu này để kỷ niệm Tống Vương.
Đến năm thứ bảy, sự kiện này đã truyền đi khắp đại lục, Thiên Cừ phường mở rộng đánh cược. Mấy vạn người cùng tham gia vào lần đánh cược này.
Đến năm thứ tám, ‘Hành trình thi đấu’ đã trở thành thịnh hội lớn nhất của Tu Chân giới, đủ loại đánh cược mọc lên như nấm.
Từ Khán Sơn cùng Khâu Đại Thành làm nhà cái ở Thiên Cừ phường, kiếm được rất nhiều tiền.
“Tới nào, đánh cược xem ai sẽ là người đầu tiên tới được dưới tán cây Kình Thiên Thụ nào. Tổng cộng có ba người được đề cừ”
Chủ Tiểu Vân khuyên nhủ:
“Năm nay cũng đã là năm thứ mười rồi, ta mơ hồ có cảm giác sẽ phát sinh biến hóa. Không cần coi nhẹ trực giác của nữ tu”
Kỷ Tinh:
“Đúng vậy, chẳng may có người nào khác ngoài ba người bọn họ đến trước thì sao? Chẳng lẽ nhà cái bồi hết à?”
Từ Khán Sơn:
“Sao có thể như vậy được chứ, làm gì còn ai có thể nhanh hơn bọn họ được? Ta không tin đâu”
Khâu Đại Thành:
“Ta cũng không tin. Nếu không ta đánh cược với các ngươi, nếu như không phải một trong số ba người bọn họ, ta sẽ không bao giờ đánh cược nữa”
Năm nay, bầu không khí nơi Tống Viện không hiểu sao có chút khẩn trương.
Ba người ngồi uống rượu dưới trăng, giống như đang mong chờ điều gì đó nhưng lại không dám quá mong chờ.
Khi bầu trời còn chưa sáng, bên trong Tống Viện lặng yên không một tiếng động, lão miêu nằm ở góc tường cũng còn đang chìm trong mộng đẹp. Chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh sàn sạt rung động.
Một bóng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường viện:
“Uống xong rượu của ta, ba ngày sau gặp lại”
Năm nay, Mạnh Hà Trạch đã sửa đổi công thức của ‘Hồng Trần Tửu’, mới vào miệng sẽ có vị ngọt lành, men say gần như không có, nhưng lúc sau sẽ vô cùng ngấm, rượu lần này có tác dụng chậm vô cùng.
Đây là chiêu đầu tiên của hắn, hắn muốn chiến thắng từ vạch xuất phát.