Phi kiếm bay đến hạ du Bạch Long Giang, chợt thấy sương mù mênh mông, một tòa vân lâu chặn lại đường đi của hắn.
Từ bên trong tòa lâu nhảy xướng mười vị tu sĩ cấp cao, vừa cười đùa vừa đem hắn bao vây lại.
Một tiếng cười quen thuộc vang lên:
“Rượu của Tây Hải, ta thật sự không dám uống đâu”
Sắc mặt Mạnh Hà Trạch khẽ thay đổi:
“Vệ Chân Ngọc, đã nói lần này không được nhờ giúp đỡ rồi mà”
Vệ Chân Ngọc:
“Chúng ta chỉ ước định là không nhờ giúp đỡ từ nguồn có sẵn thôi, ngươi nhìn cho rõ đi, bọn họ không phải người Mạc Bắc, cũng không phải người Thiên Cừ đâu”
Mạnh Hà Trạch đánh giá đám tu sĩ với trang phục kỳ lạ này:
“Các vị vây không được ta, tội gì phải tới đây chứ?”
Vệ Chân Ngọc đắc ý nói:
“Có thể giữ chân ngươi lại được chút nào hay chút đó. Ta cũng coi như là nửa truyền nhân của Thư Thánh lão nhân gia, chưởng quầy Hắc điếm cũng cùng ta có chút giao tình, bọn họ không giúp ta, chẳng lẽ lại giúp ngươi sao?”
“Nghĩ muốn giữ chân ta sao?”. Mạnh Hà Trạch thầm nghĩ, may mắn ta sớm đã có phòng bị. Hắn cao giọng hô:
“Xuất hiện đi”
Vệ Chân Ngọc:
“Ngươi lại mang theo người của Tây Hải tới sao? Như vậy là phạm quy”
Lại thấy một đám tu sĩ mặc y phục của đệ tử Hoa Vi Tông từ bốn phía lao tới, đem tòa vân lâu cùng Vệ Chân Ngọc bao vây lại.
Tu vi của bọn họ không bằng với những người của hắc điếm, nhưng lại hơn ở số người đông đảo, trận hình nghiêm mật, đã trải qua huấn luyện.
Mạnh Hà Trạch hô to với bên phía đối diện:
“Trần chưởng môn gần đây vẫn tốt chứ?”
Một vị tu sĩ trẻ tuổi đáp:
“Cảm tạ Mạnh sư huynh đã quan tâm, gia sư rất tốt”
Vệ Chân Ngọc lộ ra một nụ cười thân thiết:
“Các vị đồng đạo Hoa Vi Tông, tông môn thành lập lại có rất nhiều việc phải làm, có cần Mạc Bắc hỗ trợ gì không?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn lại đang mắng, cái tên Mạnh Hà Trạch này, từ khi nào lại cấu kết cùng Trần Hồng Chúc làm việc xấu như vậy chứ?
Mạnh Hà Trạch cười nói:
“Năm đó, ta có thể thuận lợi đưa đám đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông xuống núi, toàn bộ đều là nhờ sự yểm hộ của Trần cô nương. Sau đó, Tiểu Hoa Vi Tông muốn xây dựng lại trở thành Hoa Vi Tông chính thống, ta cũng coi như có chút hỗ trợ, tất nhiên là bọn họ sẽ cho vài phần mặt mũi rồi. Ngươi tỉnh táo lại đi”
Vệ Chân Ngọc ý đồ muốn phá vây. Mạnh hà Trạch cũng muốn phá vây.
Nhưng hai bên lại không muốn động tới pháp khí cường đại, toàn bộ trận hình to lớn thong thả chuyển động ở giữa không trung.
Mặt trời lặn rồi mặt trăng mọc lên, sắc trời dần trở nên tối đen.
Hai bên cũng chưa đánh qua cuộc chiến đấu nào vất vả thế này, mỗi người đều đánh đến mức chóng mặt nhức đầu.
Đánh từ hạ du cho đến thượng du của Bạch Long Giang, chợt thấy từ mặt sông truyền đến một lực hút cổ quái, không thể không hạ xuống núi rừng, quan sát tình thế.
Chỉ thấy, dòng nước chảy xiết, sóng dữ trào dâng.
Một chiếc thuyền nhỏ mái lá neo đậu ở ngay giữa sông, vững như bàn thạch, mảy may không di động chút nào.
Chăm chú nhìn kỹ, liền thấy phía trên thuyền, còn có thể là ai khác ngoài Kỷ Thần được.
Kỷ Thẩn ngồi bắt chéo chân ở đầu thuyền, ôm trận bàn đùa nghịch:
“Các ngươi nhìn con sông này mà xem, có giống ở trong Huyết Hà Cốc không?”
Mạnh Hà Trạch:
“Ngươi cũng giả bộ say”
Kỷ Thần nghĩ thẫm, ta không cần giả bộ, ta thật sự là ngàn chén cũng không say.
Hắn cười nói:
“Tối nay, Bạch Long Giang này đã bị ta phong bế lại rồi, ngư dân có thể đi qua, tôm cua cá cũng có thể đi qua, nhưng tu sĩ lại không được đi qua, kể cả các ngươi có kéo thiên quân vạn mã tới, một khi đã tiến vào con sông này liền không có cửa thoát ra đâu”
Vệ Chân Ngọc nghe hắn nói vậy nhưng vẫn không hề dao động:
“Năm đó, tu sĩ Tiên Minh dùng dầu cá đốt lửa cũng không thể phong bế được Bạch Long Giang này, người đừng có ngồi ở đó mà ăn nói linh tinh nữa, những bang phái sống dựa vào con sông này làm sao có thể chấp nhận cho ngươi làm vậy được chứ?”
Mạnh Hà Trạch cũng nói:
“Nếu ngươi thật sự động tay động chân ở trên Bạch Long Giang này, không cần hai chúng ta phải động thủ, bọn họ cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu”
Mới vừa nãy, hai người còn đối chọi gay gắt với nhau, vậy mà giờ đã trở thành ‘Hai chúng ta’ rồi.
Ai ngờ, Kỷ Thần lại ngửa đầu cười to, hô lên một tiếng:
“Các vị bằng hữu, các vị có chấp nhận cho ta làm như vậy không?”
Từ hai bên bờ sông vang lên từng tiếng hô to hết đợt này đến đợt khác, kèm theo đó là tiếng cười hào sảng.
Ngư Long Bang, Sa Hà Phái cùng các bang phái giang hồ khác tràn ra từ khắp đồi núi, giống như đám chuột đất rời khỏi hang.
Diêm bang chủ nói:
“Không vấn đề gì. Kỷ tiểu huynh đệ bỏ ra linh thạch, chúng ta để hắn chiếm lấy con sông này một đêm có sao đâu”
Lại có người hô lên:
“Người Thiên Cừ các ngươi tranh phong với nhau, chúng ta sẽ không giúp ai cả, chúng ta chỉ đứng đây xem náo nhiệt và nhìn các ngươi thể hiện bản lĩnh thôi”
“Trên thế gian có lễ hội trung thu, thì Tu Chân giới chúng ta có ‘Hành trình thi đấu’”
“Nếu như, tối nay, Tống Vương sống lại ở dưới tán cây Kình Thiên Thụ thì sao? Trong số các ngươi, người nào lợi hại nhất thì người đó mới có thể đi tiếp đón Tống thần vương được, các huynh đệ thấy ta nói có đúng không?”
“Nói rất đúng”
Trong lúc nhất thời, hai bên bờ sông sáng rõ như ban ngày, tiếng hô vang rung trời, loạn như trên phố xá sầm uất.
Mạnh Hà Trạch, Vệ Chân Ngọc cùng Kỷ Thần đưa mắt nhìn nhau, thật hoài nghi những người này cũng đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.