Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465. Đại Kết Cục: Mong Người Mãi Trường Tồn (4)

Chương 465. Đại kết cục: Mong người mãi trường tồn (4)
Chương 465. Đại kết cục: Mong người mãi trường tồn (4)

Vệ Chân Ngọc làm ra vẻ vô cùng đau đớn:

“Kỷ Thần, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, ngươi vậy mà dùng linh thạch dơ bẩn của mình để thu mua bọn họ”

Kỷ Thần chắp tay, cũng thể hiện ra nét buồn bã:

“Kẻ hèn này bất tài, nhưng tổ tiên lại quá giàu có, thật sự là quá có tiền mà”

Mạnh Hà Trạch chọc chọc Vệ Chân Ngọc:

“Các ngươi đừng diễn nữa, cố kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi. Đầu Hỗn Độn ngu ngốc bị ngươi dùng ‘Bất Tận hỏa’ uy hiếp kia đã sớm bị ta dùng hai con Thực Thiết Thú lừa đi rồi, lúc này còn không biết đã thu nhỏ thành cái dạng gì rồi, lại không biết đang ở nơi nào chơi đến điên rồi ý chứ, sẽ không rảnh mà tới đây giúp ngươi đâu”

Vệ Chân Ngọc hít sâu hai hơi, cười lạnh nói:

“Ngươi thật là dùng hết thủ đoạn của mình đấy. Lợi dụng mọi sơ hở của quy tắc”

‘Hung thú’ không được tính là ‘người giúp đỡ’.

“Giống nhau, giống nhau thôi”. Mạnh Hà Trạch hất cằm về phía Kỷ Thần, truyền âm nói:

“Hiện tại ta sẽ gọi Thực Thiết Thú về đây, thuận tiện mang theo đầu Hỗn Độn ngu ngốc kia tới, ở Thiên Càn sơn ngăn tiểu tử này lại”

“Được, ngươi cùng ta tạm thời hợp lực với nhau phá trận này, vượt qua con sông này, phía sau lại dựa vào bản lĩnh của mỗi người đi”

Kỷ Thần đang chìm đắm trong tiếng trầm trồ khen ngợi của người hai bên bờ sông Bạch Long Giang, vô cùng đắc ý:

“Vệ huynh, Mạnh huynh, hai ngươi chậm rãi phá trận nhé, tại hạ đi trước một bước đây”

….

Ba người bọn họ một đường rượt đuổi, khi thì hai người hợp tác với nhau, khi thì ngáng chân lẫn nhau, rốt cuộc vào thời điểm vầng trăng treo lên giữa trời, ánh trăng sáng nhất, liền đi tới Kình Thiên lâm ở phía cuối đại lục.

“Lần này tính là ai tới trước vậy? Hòa nhau sao?”. Kỷ Thần hỏi.

Mạnh Hà Trạch tức giận:

“Rõ ràng là chân trái của ta tiến tới trước tiên mà”

Vệ Chân Ngọc âm dương quái khí nói:

“Nói như ngươi thì dây cột tóc trên đầu ta còn bay tới trước đấy nhé”

Đột nhiên, bọn họ đồng loạt im lặng, giống như bị người dán lên Định Thân Phù, ngơ ngác nhìn về phía Kình Thiên Thụ.

Kình Thiên Thụ vẫn tản ra quang mang kim sắc như trước, lập lòe trong đêm đen giống như ánh sáng đom đóm.

“Đó là ai vậy?”. Kỷ Thần ngơ ngẩn nói.

Không có người nào trả lời hắn. Mạnh Hà Trạch cùng Vệ Chân Ngọc cũng đang sửng sốt.

Trong giây lát, nước mắt liền chảy ra.

Mạnh Hà Trạch nghẹn ngào:

“Là sư, sư huynh…. Không đúng, người bên cạnh sư huynh là ai vậy?”

….

Tử Dạ Văn Thù lại đến.

Trong mười năm này, hắn thường đến đây viết nhật ký, ngẫu nhiên uống chút rượu.

Hắn không phải cố ý tránh mặt người khác, chỉ là Thanh Nhai có khi rất bận rộn, có khi lại cả tháng trời cũng không có việc gì.

Nhưng mỗi lần hắn đến đây, bên người đều sẽ nở ra một đóa hoa khoai tây mới, ở một vị trí cực kỳ dễ thấy, gần như chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy được.

Lần này lại không giống như vậy, dưới tán cây không có đóa hoa khoai tây nào.

Hắn đi lại chậm rãi xung quanh, thử tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì, theo bản năng uống một ngụm rượu.

“Nhanh như vậy đã biết uống rượu rồi sao?”.

Bất ngờ, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Tử Dạ Văn Thù xoay người, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng màu trắng mờ mịt kia.

“Làm sao vậy, không nhận ra ta à?”. Tống Tiềm Cơ cười hỏi:

“Hay vẫn đang tức giận thế?”

Ánh mắt Tử Dạ Văn Thù trở nên thâm thúy, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Ta không nên tức giận sao?

Có người bằng hữu nào lại như ngươi không?

Hắn muốn xoay người rời đi.

Nhưng hắn lại nghĩ, mười năm này, Tống Tiềm Cơ đã trải qua những gì? Bên trong Kình Thiên Thụ có phải là một mảnh đen nhánh trống không hay không?

Tử Dạ Văn Thù vẫn quyết định hỏi:

“Vất vả không?”

“Chưa từng”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

“Cô đơn không?”

“Cũng chưa từng”. Tống Tiềm Cơ lại lắc đầu.

“Đắc đạo không?”

Tống Tiềm Cơ cười rộ lên:

“Đại đạo đến sau khi ta chết, tâm ta lớn lên trong nhật nguyệt”

“Tốt”

Chuyện lớn không có gì sai sót, Tử Dạ Văn Thù cũng yên lòng.

“Đi thôi”

“Đi như thế nào? Ta không đi ra khỏi tán cây được, ngươi có mang theo hồn khí nào không?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

Gió thu thổi tan đám mây tím, ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống rừng rậm.

Chiếc ô trúc được căng ra, giống như một đóa hoa sen cực đại, che phủ phía trên đỉnh đầu Tống Tiềm Cơ.

Không gian phía dưới chiếc ô vô cùng ổn định. Từ bên trong ô nhìn ra ngoài, một nửa mặt dù trong suốt, không làm ảnh hưởng đến việc ngắm phong cảnh.

Tống Tiềm Cơ khen:

“Thứ này thật tuyệt diệu”

So với việc phải sống nhờ bên trong Giới Vực của người khác, hoặc là bám trên pháp khí của người khác, thì hắn càng thích tự mình hành tẩu hơn.

Tử Dạ Văn Thù cầm ô đi xuyên qua rừng rậm, hai người càng lúc càng đi xa.

“Hiện giờ ngươi muốn làm gì?”

“Ta thật sự rất muốn được trồng trọt”

“Linh hồn không thể trồng trọt”

“Ta muốn nhìn người khác làm”

“….”

Biểu tình Vệ Chân Ngọc hết sức khó coi:

“Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ”

Mạnh Hà Trạch hai tay ôm ngực:

“Ngày mười lăm tháng tám năm sau, ánh trăng sẽ còn tròn”

Kỷ Thần đứng ở giữa, choàng tay qua bả vai hai người:

“Không chỉ sang năm mới tròn đâu, mà năm nào cũng đều sẽ tròn”

“Thất thần gì vậy---”. Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên quay đầu lại, mơ hồ vẫn là bộ dáng thiếu niên ở Hoa Vi sơn năm xưa.

Hắn nói:

“Trở về thu hoạch lúa mì thôi”

Kình Thiên Thụ tỏa ra kim quang nhàn nhạt, nhìn theo đoàn người đi xa.

Gió đêm thổi tung từng bông hoa khoai tây vừa chớm nở, khiến cho những bông hoa oải hương nhỏ bé nở rộ khắp phía cuối đại lục, trong phút chốc, thời tiết dường như bị đảo ngược, hoa xuân nở rộ, gió xuân thổi qua, đại địa hồi xuân.

Bầu trời cao bao nhiêu, mặt đất rộng lớn bao nhiêu, ánh trăng tròn đến mức nào, hoa nở đẹp đến cỡ nào.

Hồng trần thế gian có bao nhiêu hỗn loạn, cả một đời người có thể trải qua mấy mùa xuân?

………….*****…………

ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH.

CẢM TẠ MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐI CÙNG MÌNH ĐẾN HẾT BỘ TRUYỆN NÀY.

Hết chương 465.
Bình Luận (0)
Comment