Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78. Tuyệt Địa Phiên Bàn (1)

Chương 78. Tuyệt địa phiên bàn (1)
Chương 78. Tuyệt địa phiên bàn (1)

“Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch được nhắc đến trong tờ giấy này có phải là người ngày hôm qua mới vừa đánh tàn phế đối thủ của hắn không? Hắn hoặc là đã phát điên, hoặc là đã tẩu hỏa nhập ma rồi, ta không xem trọng hắn”

“Đợi vòng thi đấu thứ sáu kết thúc, kiểm đếm số phiếu ủng hộ, hắn hẳn sẽ bị đào thải thôi”

Các đệ tử ngoại môn đang phân phát giấy màu nghe thấy những lời này, tuy cảm thấy bực mình nhưng cũng đã sớm đoán được trước.

Mạnh sư huynh ngày hôm qua lúc ở trên lôi đài đã mất khống chế là sự thật, việc phủ nhận hay giải thích cho điều đó là hoàn toàn không có ý nghĩa.

Phong cách chiến đấu của thi đấu biểu diễn chủ yếu là phải tinh chuẩn, đẹp mắt, thu phóng tự nhiên. Giống như ở vòng thi đấu thứ tư, nhờ như vậy mà Mạnh Hà Trạch nhận được rất nhiều hoa tươi cùng những lời hoan hô.

Trong vòng đấu đó, hắn bình tĩnh đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, cuối cùng lấy yếu thắng mạnh giành được chiến thắng, lại điểm đến là dừng, không để phát sinh những cảnh thảm thiết như huyết nhục tứ tung, gân cốt đứt gãy.

“Ta xác thực muốn thấy chút huyết tinh”. Chu Tiểu Vân nở nụ cười ngọt ngào nói:

“Chỉ sợ các ngươi không dám tới xem thôi”

“Buồn cười, chúng ta là tu sĩ chứ không phải những bông hoa trong nhà kính, thường xuyên phải ra ngoài rèn luyện, trừ ma vệ đạo, đạt sát tứ phương, sao có thể sợ chút huyết tinh này được chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta đang ở trong Đăng Văn nhã hội, cái tên Mạnh Hà Trạch kia thi đấu với phong cách tàn nhẫn, đấu pháp thô bạo, không giống với phong cách thi đấu biểu diễn một chút nào”

Mọi người nói ra những lời biện luận nghe rất chính đáng, mục đích giữ gìn truyền thống uy quyền của đại hội, nói xong liền xoay người muốn hướng lôi đài khác đi tới. Nhưng lại bị mấy câu trên mảnh giấy làm khó chịu ngứa ngáy tâm can, không bao lâu sau liền đổi giọng:

“Cho nên chúng ta sẽ ở lại nhìn lôi đài của hắn xem sao, nói có sách mách có chứng, lúc đó sẽ có bằng chứng mà phê phán hắn. Nếu không hắn sẽ không biết chính mình đang sai ở chỗ nào?”

Trước ánh mắt lạnh lùng của đám đông vây xem, Mạnh Hà Trạch đi lên sàn đấu.

Hôm nay hắn vẫn buộc tóc đuôi ngựa như trước nhưng lại không mặc y phục ngoại môn đệ tử nữa mà cố ý thay bằng một kiện áo ngoài màu tuyết trắng.

Thiếu niên kiếm tu dung mạo tuấn tú, bộ áo trắng mới tinh bị gió sớm thổi tung bay, bày ra phong thái lỗi lạc.

Hắn vừa lên sàn đấu đã khiến ánh mắt chúng nhân bên dưới phải sáng ngời lên. Rất nhanh có người lấy lại tinh thần, cười nhạo nói:

“Không phải hắn cho rằng thay một bộ quần áo mới thì mọi người sẽ quên đi bộ dáng điên cuồng của hắn tối hôm qua đó chứ”

Từ phía đối diện Mạnh Hà Trạch đi tới một vị đệ tử nội môn Hoa Vi Tông.

Người nọ mặc một bộ pháp bào tinh xảo đặc thù của nội môn, chắp tay sau lưng bước tới, trên mặt mang theo nụ cười tự tin.

Lần này với tư cách là chủ nhà, đệ tử dự thi của Hoa Vi Tông so với các môn phái khác càng nhiều hơn cho nên việc đồng môn gặp nhau cũng là chuyện thường tình.

Hai người cứ thế đứng yên tại chỗ. Đối phương cũng không có ý tứ muốn chào hỏi với hắn hay báo ra gia môn mà chỉ cảm khái nói:

“Giờ này năm ngoái, người còn đang chạy việc vặt cho ta, bận rộn cả ngày chỉ vì muốn kiếm thêm ba khối linh thạch. Nhưng vào lúc này, ta và người thế nhưng lại đối diện nhau trên lôi đài. Đúng là đăng tiên lộ trăm chuyển ngàn hồi, thiên ý khó dò”

Hắn nhắc lại chuyện xưa không phải thật sự vì hồi tưởng quá khứ mà chỉ vì muốn trước khi chiến đấu áp đảo khí thế của Mạnh Hà Trạch.

Nhìn lại Mạnh Hà Trạch lần trước nóng nảy tàn bạo thì lần này cả người hắn lại thể hiện ra khí độ điềm tĩnh. So với việc phát điên của vòng trước thì rõ ràng biểu hiện cử trọng nhược khinh lần này càng có thể chinh phục được những người đang quan chiến, càng có được nhiều phiếu ủng hộ hơn.

Sau khi nghe những lời của đối thủ, Mạnh Hà Trạch chỉ khẽ nhướng mày rồi cười nói:

“Mời sư huynh”

Mọi người chỉ thấy hắn còn chưa nói xong, kiếm đã ra khỏi vỏ. Đối phương của hắn cũng giống như sớm có đoán trước, càng nhanh hơn hắn một bước.

Kiếm phong đan xen, âm thanh bén nhọn đinh tai nhức óc, một vệt máu văng ra, vẩy lên trên lôi đài.

“A”. Phía dưới đài bùng nổ tiếng kinh hô.

Làm sao mà mới chỉ là chiêu kiếm đầu tiên, mới vừa giao thủ với nhau đã thấy máu rồi?

Mới sáng sớm tinh mơ, trên quảng trường mọi người vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ, vẫn còn mông lung nhưng vừa bắt đầu trận đấu liền giống như bị hắt bát nước đá vậy, nhanh chóng bừng tỉnh cả người, nhìn chằm chằm vào cánh tay trái đang đổ máu của Mạnh Hà Trạch.

Vị đệ tử nội môn Hoa Vi Tông kia so với những người đang quan chiến còn kinh ngạc hơn, thậm chí là cảm thấy giật mình.

Chiêu kiếm đầu tiên cũng không phải nhất kích tất sát, lấy Mạnh Hà Trạch nổi tiếng nhất là khinh thân thuật có thể tránh thoát đi dễ như trở bàn tay. Khi hắn xuất kiếm, trong lòng cũng đã phán đoán mấy phương vị mà đối thủ có thể tránh né để xuất chiêu tiếp theo.

Nhưng không ngờ Mạnh Hà Trạch thà rằng để bản thân bị thương cũng không chịu thu kiếm phòng hộ hay lắc mình né tránh. Chỉ vì muốn kiếm chiêu đâm đến đúng chỗ, đâm thủng pháp bào phòng hộ của hắn.

Đâu ra loại đấu pháp như thế này chứ?

Giết địch tám trăm, tự tổn hại mình một nghìn.

Chẳng lẽ Mạnh Hà Trạch nghĩ muốn lấy thương đổi thương, muốn nhanh chóng bứt phá nắm giữ tiết tấu chiến đấu sao?

Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không ổn, nhanh chóng làm ra quyết định, từ trong túi trữ vật xuất ra một mặt hộ thân bảo kính lơ lửng trước người, tỏa ra quang mang rạng rỡ.

Đây là một kiện phòng hộ pháp khí sơ giai. Để phá vỡ được lớp phòng hộ này của hắn, Mạnh Hà Trạch ít nhất phải tung ra liền năm kiếm. Hắn vốn định giữ lại cho vòng đấu sau mới đem ra dùng…..

Ầm ầm.

Ai ngờ bảo kính mới vừa được tung ra, một tiếng nổ lớn cũng liền vang lên, một đóa hoa lửa lộng lẫy bừng lên.

Mọi người dưới đài theo bản năng lùi về phía sau.

Hóa ra Mạnh Hà Trạch cũng tung ra một kiện phòng hộ pháp khí sơ giai, không cần suy nghĩ mà kích nổ nó, trong nháy mắt làm vỡ tung bảo kính của đối thủ.

Pháp khí chế tác không dễ, giá cả cũng không thấp. Án theo thói quen chiến đấu ngày thường của đa phần tu sĩ, khi gặp phải địch nhân ngoài dã ngoại thì pháp khí của địch nhân cũng sẽ là chiến lợi phẩm, sau khi kết thúc chiến đấu sẽ chiếm lấy, sửa chữa lại và sử dụng. Làm gì có ai sẽ đem nó trực tiếp kích nổ chứ?

Đây cũng không phải là Nổ phù mà?

Hết chương 78.
Bình Luận (0)
Comment