Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77. Dạy Hư Đệ Tử

Chương 77. Dạy hư đệ tử
Chương 77. Dạy hư đệ tử

Ánh mặt trời vừa ló rạng khỏi dãy núi, Tống Tiềm Cơ đã ngủ dậy, tiếp tục bận rộn trồng trọt.

Ngủ ngon ngủ đủ, mặt trời mọc liền dậy làm việc.

Những giọt sương trong suốt rơi trên lá, phản xạ tia nắng ban mai đầu tiên, toả sáng lấp lánh. Hoa cỏ khắp vườn lay động theo gió, như cổ vũ cho hoạt động buổi sáng của hắn.

Chỉ để tưới nước cho vườn rau mà Tống Tiềm Cơ đã tự chế ra nào là gáo tưới, bình tưới, bình phun.

Các loại cây trồng khác nhau nói cho hắn tin tức bất đồng, có loại cần tưới rễ, có loại lại chỉ cần tưới lá, có loại lại không cần ngày nào cũng tưới.

Những bông hoa khoai tây cánh tím nhị vàng đã bị hắn hái xuống, chỉ còn lại lá xanh cao vút.

Những bông hoa dưa chuột óng ánh sắc vàng vẫn tự do tự tại như thế, nồng nhiệt mà nở rộ. Nguyện ý nở hoa liền nở hoa, nguyện ý kết trái liền kết trái.

Củ sen đêm qua trồng, sáng nay không thấy rõ biến hoá. Tống Tiềm Cơ cảm nhận được, bọn chúng cần nhiều ánh nắng hơn.

Nhưng vị trí lấy sáng tốt đã trồng đầy hết. Hắn có ruộng rau được cày sâu cuốc bẫm, giàn hoa trồng so le nhau cùng với bố cục không gian hợp lí nhất, chặt chẽ nhất.

Hai lu nước trồng củ sen chỉ có thể được đặt dưới mái hiên, uỷ khuất, chẳng chút cam nguyện. Mái hiên che mất ánh sáng, đám củ sen chắc không vui lắm đâu.

Tống Tiềm Cơ vốn định treo hai lồng đèn dưới mái hiên để chiếu sáng lu nước. Hắn hơi suy tư, lại cảm thấy không thể tạm bợ như vậy.

Có nghèo thế nào thì cũng không thể nghèo đất trồng rau, có khổ cũng không thể làm khổ đám rau cỏ.

Chuyện trồng trọt, có điều kiện liền trồng, không có điều kiện thì tự tạo ra mà trồng!

Vậy nên lúc Mạnh Hà Trạch vào cửa liền nhìn thấy Tống Tiềm Cơ đang ngồi cạnh bàn đá bày đầy giấy phù  mà điều chế chu sa.

Mạnh Hà Trạch kinh hỉ quá đỗi.

Tống sư huynh sau khi báo danh Thư Hoạ, ngoại môn đệ tử đều tặng cả bộ giấy bút nghiên mực và dụng cụ vẽ phù, nhưng Mạnh Hà Trạch trước nay chưa từng thấy hắn luyện tập.

Tống Tiềm Cơ dường như quên mất bản thân mình đã báo danh dự thi.

“Sư huynh chuẩn bị luyện tập vẽ phù sao?”. Mạnh Hà Trạch hỏi.

Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Mạnh Hà Trạch lần đầu nhìn thấy hắn vẽ phù, cảm thấy vô cùng mới mẻ:

“Sư huynh muốn vẽ phù gì vậy?”

“Tụ quang phù”

Mạnh Hà Trạch ngạc nhiên. Hắn không hiểu phù chú, nghĩ rằng là do kiến thức mình hạn hẹp nên hỏi:

“Còn có loại phù này sao?’

Tống Tiềm Cơ nói:

“Sẽ có thôi”

Mạnh Hà Trạch khiêm tốn thỉnh giáo:

“Không biết phù này của sư huynh có công hiệu gì?”

Tống Tiềm Cơ hài lòng mỉm cười:

“Hấp thu ánh mặt trời, sau đó phát sáng”

“Còn gì nữa?”

“Hết rồi, chỉ vậy thôi”. Tống Tiềm Cơ đáp.

Mạnh Hà Trạch nghe đến choáng váng.

Đấu pháp đánh được một nửa, kích phát một tấm chiếu thẳng vào mặt đối thủ, dựa vào việc phát sáng mà làm sáng mù mắt đối thủ?

Nghe thì có vẻ khả thi nhưng không thích hợp lắm nhỉ.

Ngoài cửa Tống Viện, ngoại môn đệ tử lục tục tới đứng đầy bên ngoài, nhưng lại không có ai lên tiếng hối thúc.

Mạnh Hà Trạch biết mọi người đang đợi hắn:

“Hôm nay là vòng thứ sáu của Võ Thí, đệ muốn thay đổi đấu pháp”

“Được”. Tống Tiềm Cơ chỉ đáp một chữ.

Mạnh Hà Trạch nghe vậy liền thở hắt một hơi.

Nhưng thấy Tống Tiềm Cơ nhấc bút, nâng cao cổ tay, khí tức thông thuận, thần sắc nghiêm túc lại trầm ổn bình tĩnh.

Mạnh Hà Trạch điều chỉnh hơi thở theo hắn, đột nhiên lại thấy an tâm, sự lo lắng tiêu tán phân nửa.

“Sư huynh, đệ đi đây”. Hắn hành lễ với Tống Tiềm Cơ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tinh thần của ngoại môn đệ tử dâng cao, một đám người thần sắc phấn chấn, hô hào rời đi.

Bốn phía Tống Viện yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt trời chiếu rọi qua mây mù nơi triền núi, càng ngày càng sáng, chiếu rọi đến mức chu sa dưới ngòi bút càng trở nên đỏ tươi.

Tử đằng hoa lặng lẽ rung rinh, ánh mặt trời ngưng tụ nơi đầu bút, Tống Tiềm Cơ nhất bút chưa hạ.

……..

“Hôm nay tiểu tử kia có tin tức gì không?’

Thư Thánh mới dùng điểm tâm xong liền mở miệng hỏi.

Viện Trưởng đã sớm chuẩn bị từ trước:

“Nghe nói đang luyện tập vẽ phù”

Ánh mắt Thư Thánh sáng ngời:

“Luyện thế nào rồi?”

“Còn chưa biết, toàn bộ ngoại môn đều đi xem Mạnh Hà Trạch tham gia Võ Thí, chỉ có hắn không đi, ở nhà đóng cửa vẽ phù, không bước nửa bước ra ngoài”

Thư Thánh chợt thấy yên tâm, cảm giác vô cùng được an ủi:

“Mọi người đều say mình ta tỉnh, chịu được tịch mịch mới viết được chữ hay. Không tệ”

“Ngài muốn gặp hắn không?”. Viện Trưởng hỏi.

 Thư Thánh mỉm cười:

“Không vội. Phải để tiểu tử này ở ‘Hoạ Thí’ thể hiện bản lĩnh đã rồi lão phu mới xuất hiện”

Cá đã mắc câu chạy không thoát, vịt đã nấu chín không bay nổi, đồ đệ đã đến tay không thể bỏ qua được.

Hắn nhìn về hướng sau núi, trong lầm thầm nói:

“Lần này ngươi không nên tranh với ta, Tống Tiềm Cơ siêng vẽ phù, có lẽ căn bản còn không biết chơi cờ, tiểu tử Vệ Bình kia, coi như ta nhường cho ngươi”

-------

Ngày thứ hai của Võ Thí, đồng dạng cũng là Kì Thí ngày thứ hai.

Phong Yên Cốc tùng bách xanh um, nước suối trong vắt chảy qua đá.

Thanh âm trong trẻo êm tai vang lên từng đợt, cùng với tiếng chim hót, tiếng thác đổ, vang vọng cả sơn cốc.

Hai mươi ván cờ tiến hành cùng lúc, người tham gia phân bố giữa sơn thuỷ, ở trên tảng đá lớn hoặc ở bên cạnh suối.

Hai người so đấu, bên cạnh có chấp sự và trọng tài. Còn có y sư và cáng đỡ.

Nếu người tham gia vì tinh lực không đủ dẫn đến tâm huyết khô kiệt, thần thức kiệt quệ mà bất tỉnh thì có thể kịp thời đưa đi cứu chữa.

Kì Thí nhìn thì tưởng phong nhã tựa gió, nhưng thực chất lại ẩn giấu sát khí bên trong.

Người đến xem được sắp xếp ngồi trên đài phía lưng chừng núi. Vị trí này đủ xa, lại ở trên cao nhìn xuống, tầm nhìn rộng rãi, dựa vào nhãn lực của tu sĩ, có thể nhìn rõ sự biến hoá trong mỗi ván cờ nơi sơn cốc nhưng lại không thể ảnh hưởng đến người tham gia.

Mọi người đều là tu sĩ trẻ tuổi, sao có thể nhẫn nhịn không nói gì.

“Cờ thế của Diêu An rất trầm ổn, hôm qua đã thắng liên tiếp ba ván, không hổ là người mạnh nhất trong số người trẻ tuổi của Tử Vân Quan”

“Diêu An không dứt khoát, ta thấy Triệu Lâm sát phạt quyết đoán hơn, xứng danh thiên tài kì đạo số một nổi danh Thiên Bắc Châu”

“Người đứng đầu năm nay có lẽ là một trong hai người này, những người khác phát huy ra sao cũng đều chỉ để phụ trợ cho bọn họ”

Chợt có người chỉ về một hướng.

“Không nhất định, các ngươi xem đằng kia, tiểu tử kia từ lúc bắt đầu Kì thí đến giờ cũng chưa từng bại”

“Lai lịch của hắn là gì?”. Mọi người hiếu kì hỏi.

“Một tiểu môn phái sắp tuyệt hậu, không đáng nhắc đến. Nghe nói hắn đăng kí tham gia chỉ vì nhìn trúng phần thưởng của Đăng Văn đại hội”

Một người khác khinh thường nói:

“Cờ thế của tiểu tử này bất chính, như tên lưu manh vô lại, bám dai như đỉa, nếu thua loại người này, Triệu Lâm và Diêu An còn mặt mũi nào nữa?”

“Ha, đám đệ tử con cháu thế gia đại tộc các ngươi thường ngày thì chiếm hết ưu thế tài nguyên tu luyện, bây giờ lại còn cười cợt tiểu môn phái lạc hậu, không người. Nếu thật sự có người gây được tiếng vang, các ngươi lại chê bôi người ta viết mấy chữ tranh danh đoạt lợi lên mặt, tư thái không đủ đẹp mắt”

Người nói lời này y phục phổ thông, thần sắc lộ vẻ khó chịu:

“Ngươi nói hắn kì phong bất chính, chẳng lẽ ngươi đánh thắng được hắn sao?”

Người trước đó sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ đáp:

“Ta không đánh thắng được hắn thì làm sao, ngươi thắng nổi ta không?’

Chỉ vì một người tham gia thi đấu mà cả khán đài bùng nổ tiếng tranh cãi kịch liệt.

Mọi người phân thành hai phái, cơ hồ như sắp động thủ đến nơi, đệ tử Giới Luật Đường không thể không đứng ra duy trì trật tự.

Mây mù bồng bềnh trên đỉnh núi .

Trong đình hóng mát có một già một trẻ.

Lão giả một thân hắc y, khuôn mặt tiều tuỵ bệnh tật, khô héo ngồi trên xe lăn.

Sau lưng hắn là một tiểu cô nương mặc y phục vàng nhạt, hoạt bát linh động.

Nếu không sợ mây bay che mắt, vị trí này cũng có thể quan sát sơn cốc.

Trong cốc lại không nhìn thấy bọn họ.

“Sư phụ, ngài xem, người kia đánh cũng không tệ nhỉ”. Tiểu cô nương cười đáp.

Kì Quỷ vốn còn khép hờ hai mắt, tựa như sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên định thần nhìn qua, hai mắt toả sáng, buột miệng chửi ầm lên:

“Vệ Bình kia bản thân còn là tên gà mờ mà dám làm lỡ dở hậu bối nhà người ta, dám đi dạy người khác chơi cờ! Cái tên này! Đúng là hỗn đản!”

Tiểu cô nương ngạc nhiên:

“Ngài nói Vệ Bình là đang dạy người kia sao?”

Kì Quỷ cười lạnh:

“Con nhìn kĩ mà xem”

Tiểu cô nương ngưng thần nhìn kĩ, tựa như đang đánh giữa bàn cờ, quân cờ trắng đen xung quanh biến hoá liên tục, nhất thời mê mẩn, hai má phiếm hồng:

“….. Quả đúng là Vệ Bình”

------------

Quảng trưởng nơi chủ phong, bốc thăm vòng sáu của Võ Thí mới kết thúc.

Danh sách đối chiến còn chưa công bố, ván cược chưa mở, người đến xem phân tán khắp nơi.

Một vị nữ tu ôn nhu diễm lệ đeo theo hơn mười người, xuyên qua đám người, phân phát giấy hoa tiên được vẽ rất đẹp.

Mọi người đều chỉ cho rằng là nhà cái nào đó đang phát giấy cược, vươn tay ra nhận lấy, cúi đầu xem.

“Đấu pháp lôi đài nghìn cái như một, ngươi có thấy buồn ngủ không?’

“Cuộc sống tu chân mãi chẳng thay đổi, ngươi có thấy nhàm chán không?”

“Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch, đem đến cho ngươi một trải nghiệm thi đấu biểu diễn khác biệt!”

Hả?

Mặc dù chẳng hiểu ra làm sao nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ đều bị tấm giấy hoa tiên này gợi lên hứng thú.

Hết chương 77.
Bình Luận (0)
Comment