Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76. Hoa Khai Tịnh Đế (2)

Chương 76. Hoa khai tịnh đế (2)
Chương 76. Hoa khai tịnh đế (2)

Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc kêu xào xạc.

Trúc lâu tứ phía treo lụa trắng, ánh nguyệt quang xuyên qua màn lụa tung bay chiếu vào bên trong, ánh lên trên người Diệu Yên, đem bóng hình nàng kéo dài nghiêng ngả.

Trăm hoa đua nở, không thua gì Hội ngắm hoa lúc ban ngày.

Chậu Ngân Sen trước mặt nàng so với chậu hoa mà nàng mang tới Hội ngắm hoa lại càng đẹp hơn.

Đây là một gốc Tịnh Đế Ngân Sen, hoa nở hai nụ, trăm năm khó gặp.

Hôm nay lúc đấu hoa trên lầu, những thứ mà nữ tu các nhà triển lãm, không cái nào không phải là hoa cỏ trân quý.

Diệu Yên lại không làm vậy.

Nàng là đệ tử Tiên Âm Môn, ngoại trừ gảy cầm phổ nhạc phải làm đến thập phần hoàn mĩ thì những thứ khác tựa như hoa cỏ, trà nghệ, chơi cờ chỉ cần chín phần, không nhất thiết việc nào cũng phải nổi bật.

Dưới ánh trăng, mỗi cánh hoa Ngân Sen lấp lánh ánh sáng nhạt, tựa như  muôn vàn vì sao rơi xuống mặt nước.

“Nếu ngươi thích, tặng cho ngươi nhé?’

“Không cần”

Diệu Yên nghĩ đến đây liền cầm cây kéo nhỏ màu vàng lên cắt tỉa cành hoa, đầu ngón tay khẽ động.

“Răng rắc”

Một đoá hoa rơi xuống nước.

Tịnh Đế Ngân Sen chỉ còn lại một đoá, lẻ loi nở rộ.

Diệu Yên đặt kéo xuống, xoay người ngồi về trước bàn sách, khều đèn xem cầm.

Bất luận mỗi ngày phải xuất môn làm gì, có mệt nhọc không, về đến nơi ở nàng đều phải luyện cầm.

Sư phụ của nàng Vọng Thư tiên tử từng nói, trong số những âm tu trẻ tuổi, có nàng là khắc khổ chuyên chú nhất.

Nhưng Diệu Yên thích gảy cầm, bởi vậy không thấy mệt mỏi, thống khổ.

Gảy cầm rất tuyệt vời, rất nhẹ nhàng, rất thư giãn. Toàn bộ những lời không thể nói, những ý niệm không thể động, đều có thể mượn tiếng cầm biểu đạt.

Nàng cúi đầu gảy cầm, bày tỏ lòng mình, thắng thắn mà trực tiếp.

Trăng soi bóng trúc, Vọng Thư tiên tử theo thị nữ xuyên qua đường mòn nơi trúc lâm.

Vọng Thư tiên tử năm nay một trăm hai mươi tuổi, nhưng nàng có thuật trú dung. Thời gian không lưu lại chút dấu vết nào trên người nàng, nàng vẫn mĩ lệ động lòng người như vậy, làn da mịn màng, đầy sức sống.

Mắt phượng mày ngài, tóc mây búi cao. Giơ tay nhấc chân lại có khí phái uy nghi mà nữ tu trẻ tuổi không có được.

Có địa vị cường giả như nàng, người ta cũng chẳng còn quan tâm dung mạo nàng như thế nào nữa.

Vọng Thư tiên tử đã tu hành đến bình cảnh, tấn thăng hoá thần còn thiếu chút cơ duyên.

Nhưng cuộc đời nàng có hai việc đắc ý nhất, một là bái Cầm Tiên làm sư, hai là thu Diệu Yên làm đệ tử.

Khi nàng bước đến bên ngoài trúc lâu liền nghe thấy tiếng cầm thánh thót, tựa như nước chảy mây trôi, như dòng suối trong vắt va vào đá.

Cao sơn lưu thuỷ, tri âm khó tìm. Nghĩ đến tâm tình Diệu Yên không quá tốt, nhưng vẫn gảy cầm hay như vậy, nàng liền giơ tay lên ra hiệu, thị nữ liền yên lặng lui xuống.

Vọng Thư thu liễm khí tức, một mình lên lầu, lẳng lặng lắng nghe Diệu Yên gảy xong một khúc mới từ ái mà lên tiếng gọi:

“Yên Nhi”

Diệu Yên nghe thấy liền cả kinh, đứng dậy nhanh bước đến đón, kinh hỉ không thôi:

“Sư phụ, người tới rồi!”

Lông mày Vọng Thư tiên tử khẽ chau:

“Ngươi cười quá mức rồi!”

Ngữ khí nàng nghiêm khắc, ánh mắt lạnh băng.

Diệu Yên dừng bước, nụ cười cứng đờ, khoé môi giương lên hơi thu lại.

Vọng Thư tiên tử đi quanh Diệu Yên một vòng, đánh giá trên dưới:

“Thế này mới đúng”

Sau khi nàng hài lòng, mặt mày khẽ cười khiến người ta có cảm giác như đang như tắm mình trong gió xuân.

“Vi sư lần đầu gặp con, cũng là ở trúc lâu trong Hoa Vi Tông, con lúc ấy vẫn là một tiểu cô nương, gầy như một con khỉ. Chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua”

Diệu Yên rũ mắt mỉm cười:

“Đúng vậy, sư phụ”

Diệu Yên không thể cười lớn, nếu không sẽ làm hỏng ý cảnh phiêu nhiên như tiên, mất đi khí chất tao nhã xuất trần.

Nàng cũng có thể không cười, bởi tướng mạo nàng không hề ngọt ngào,  ngược lại khoé môi tự nhiên rũ xuống, một khi mất đi nụ cười khuôn mặt càng thon gầy hơn, cốt cách càng lộ rõ, thêm vào thân hình nàng cao gầy mảnh khảnh, tổng thể có cảm giác kham khổ quật cường.

Trên đời này không tồn tại thứ hoàn mĩ, chỉ tồn tại sự ảo tưởng hoàn mĩ.

Phàm là như vậy đều phải trả giá.

“Lần này ta đến đây là đi cùng với sư tổ và sư bá của con”. Vọng Thư tiên tử nhẹ nhàng kéo tay nàng, cùng nàng ngồi xuống trò chuyện, thân mật hiền hoà như đối với nữ nhi.

Diệu Yên có chút kinh ngạc:

“Sư tổ lão nhân gia ngài tự mình tới sao? Đệ tử ngày mai có nên đi bái phỏng không?”

“Không cần, ngày tổ chức Cầm Thí tự khắc sẽ gặp”. Nét cười của Vọng Thư tiên tử nhạt dần:

“Sư bá của con lần này sau khi xuất quan cũng muốn thu nhận đệ tử nên liền đến Cầm Thí xem xem có hạt giống nào phù hợp không, Sư tổ con đi cùng nàng ấy”

Sư tổ của Diệu Yên chính là Cầm Tiên.

Cầm Tiên từng thu nhận hai đệ tử thân truyền, bởi vậy Vọng Thư tiên tử còn có một vị sư tỷ. Tính về bối phận, chính là sư bá của Diệu Yên.

Nhưng hai vị đồ đệ này tính cách không hợp nhau, quan hệ cũng lạnh nhạt.

Tuổi tác của Cầm Tiên càng ngày càng lớn, hiếm khi hỏi chuyện của Tiên Âm Môn, hai người càng thêm giương cung bạt kiếm.

Nội bộ Tiên Âm Môn cũng chia thành hai phái.

Diệu Yên biết, sư phụ vẫn luôn tin rằng được Cầm Tiên truyền thừa sẽ là cơ duyên tấn thăng hoá thần của mình.

Lần này sư tổ tự mình cùng sư bá đến thu nhận đồ đệ, càng cho thấy người thiên vị sư bá, sư phụ nhất định không vui.

“Vi sư trước đó đã bảo con chuẩn bị một khúc, Cầm Thí kết thúc liền gảy, con đã chuẩn bị tốt chưa?”. Vọng Thư tiên tử hỏi.

“Đệ tử tận lực”. Diệu Yên cẩn thận đáp.

“Không phải tận lực”. Vọng Thư tiên thử nhìn chằm chằm nàng:

“Phải nỗ lực hết sức, hết sức!”

Bất luận là hoàn cảnh như thế nào, chỉ cần Diệu Yên gảy cầm, mọi người đều chỉ nhớ tới Diệu Yên, hoàn toàn không có ấn tượng với những người khác.

Hạt gạo hơi phát sáng sao có thể sánh được với minh châu?

Vọng Thư lòng thầm nghĩ, đợi đến Cầm Thí, người người đều bị Diệu Yên lấn áp, sư tỷ ngươi còn có thể thu nhận để từ nào đây?

“Đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực”

Vọng Thư tiên tử nói:

“Sư tỷ ta nếu có đệ tử thân truyền, dựa theo truyền thống của sư môn thì với thế hệ này của con, đệ tử của nàng sẽ là đại đệ tử. Con về sau gặp phải, cho dù tu vi của nàng có thấp hơn, tuổi tác nhỏ hơn, con cũng phải gọi một tiếng ‘đại sư tỷ’”

Diệu Yên bừng tỉnh, dù sao nàng cũng giỏi đoán tâm ý sư phụ nhất.

Vậy nên nàng liền đáp:

“Con không cần đại sư tỷ”

Vọng Thư tiên tử hài lòng gật đầu:

“Tiên Âm Môn chỉ có thể có một Diệu Yên, tu chân giới cũng chỉ có thể có một Diệu Yên. Được rồi, con chuẩn bị khúc nào, mau đàn cho vi sư nghe”

Hết chương 76.
Bình Luận (0)
Comment