Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75. Hoa Khai Tịnh Đế (1)

Chương 75. Hoa khai tịnh đế (1)
Chương 75. Hoa khai tịnh đế (1)

“Đại sự không tốt, Mạnh sư huynh nổi điên!”

Ngoại môn đệ tử đều nói như vậy. Bọn họ lo lắng sốt ruột, cấp tốc đuổi theo tới Tống Viện, chuẩn bị hợp lực chế phục dã thú cuồng nộ.

Lại thấy Mạnh Hà Trạch eo đeo tạp dề, đang từ trong nhà bưng ra một bát mì. Nước canh nồng đậm bốc khói nghi ngút giữa đêm lạnh, hương vị phiêu tán theo gió xuân.

Khói lửa nhân gian giữa đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ đều nằm trong bát sứ men xanh này.

Tống Tiềm Cơ vùi đầu ăn mì, nghiêm túc nhai nuốt.

Quanh thân Mạnh Hà Trạch bao trùm một tầng ánh trăng nhu hoà, trên mặt là nụ cười thản nhiên mà thoả mãn, phảng phất như tràn ngập hy vọng với cuộc sống, yêu thương cả thế giới.

Nào còn chút gì giống như sắp tẩu hoả nhập ma?

“Mạnh sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”. Chu Tiểu Vân chần chờ nói:

“Thương thế trên người huynh……..”

Mạnh Hà Trạch không thể xảy ra chuyện, hiện giờ hắn không phải chỉ có một mình, hắn là niềm hy vọng, là chỗ dựa của toàn bộ ngoại môn.

“Giờ ta đi trị thương đây”. Mạnh Hà Trạch không để cho nàng nói tiếp, nhẹ cười đáp:

“Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền Tống sư huynh nghỉ ngơi”

Chúng đệ tử nhìn nhau, không hiểu ra làm sao, lễ phép hành lễ cáo từ với Tống Tiềm Cơ.

Mạnh Hà Trạch là người cuối cùng rời khỏi tiểu viện.

Cửa son đóng lại, hắn xoay người, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Đoàn người đi qua đường mòn ngập tràn hoa tươi, đi đến nơi đảm bảo Tống Tiềm Cơ không nghe thấy, không bị ảnh hưởng rồi Mạnh Hà Trạch mới mở miệng:

“Ban nãy đám sáu người Thanh Nhai kia có ở dưới đài không?”

Chu Tiểu Vân nghĩ nghĩ:

“Quả thực có nhìn thấy bọn họ, sao vậy?”

“Không có gì”. Mạnh Hà Trạch trầm mặc.

Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Chỉ dựa vào Thanh Nhai Lục Hiền, có thể sẽ mua chuộc được đối thủ của hắn. Dù gì đối phương cũng xuất thân từ tiểu môn phái, mặc dù có thiên tư nhưng vô cùng thiếu thốn tài nguyên tu luyện, vì linh thạch mà chịu mạo hiểm cũng có thể hiểu được.

Nhưng để mua chuộc được chấp sự, động tay động chân với trận pháp che chắn, có lẽ còn cần Triệu Ngu Bình ở Chấp Sự Đương tự mình chỉ thị.

Thanh Nhai Lục Hiền bị đẩy ra trước làm đầy tớ, mà Triệu Ngu Bình chỉ phụ trách âm thầm ra tay.

“Ngày mai làm sao đây?”. Có người cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:

“Đợi vòng tiếp theo kết thúc liền đến lượt người xem bỏ phiếu rồi”

Biểu tình của ngoại môn đệ tử đều hiện vẻ sầu lo.

Mạnh Hà Trạch vừa nãy quá hung hãn, mọi người vây xem không có ai là không sợ.

Võ Thí gọi là thi đấu dạng biểu diễn là vì có được nhân tâm mới có được thiên hạ.

“Còn chưa tuyệt đường”. Mạnh Hà Trạch nghĩ nghĩ rồi nói:

“Mặc dù lần này đánh không đẹp mắt nhưng nếu làm thoả đáng ngược lại lại trở thành phong cách riêng, tự dựng nên một trường phái riêng”

“Có ý gì?”. Chu Tiểu Vân không hiểu.

Mạnh Hà Trạch chợt hỏi:

“Các ngươi có từng nghĩ qua, vì sao mọi người đều cho rằng Diệu Yên đẹp nhất, rõ ràng chúng ta đều chưa từng gặp nàng, thanh danh nàng đẹp nhất từ đâu mà có?”

Vấn đề này, Tống Tiềm Cơ đã từng hỏi hắn, sau đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Mọi người đều hoang mang lắc đầu, lòng thầm nghĩ có liên quan gì đến Diệu Yên tiên tử.

Mạnh Hà Trạch cười rộ lên:

“Thẩm mĩ có thể bị ảnh hưởng, bị thay đổi”

Ngữ khí và thần thái vô cùng tự tin của hắn có thể ảnh hưởng các đệ tử khác, mọi người lại một lần nữa thắp lên ngọn lửa hy vọng.

“Được, chúng ta quyết không bỏ cuộc”. Chu Tiểu Vân kiên định nói:

“Giờ cần làm gì, đều nghe huynh”

“Hiện giờ đương nhiên là… ngủ một giấc thật ngon”. Mạnh Hà Trạch nói:

“Trăng thanh gió mát, đừng cô phụ”

Trăng thanh gió mát, có người đã định trước không thể ngủ ngon.

Triệu Thái Cực ngồi giữa đại điện Xích Thuỷ Phong, thần sắc ngưng trọng.

“Nửa đường một nữ tu vác đại đao xông ra?”. Hắn lạnh lùng hỏi:

“Các ngươi nói lại lần nữa xem”

Người trả lời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:

“Xác thực là một vị nữ tu, pháp khí bản mệnh của nàng là một thanh đại hoàn đao. Đao lộ cương mãnh bá đạo, thô bạo hung tàn. Ít nhất phải có tu vi Kim Đan trở lên!”

Hơn mười người trong điện đều không phải là đệ tử của Xích Thuỷ Phong mà là hộ vệ do Triệu Thị điều đến.

Lợi dụng lúc Đăng Văn đại hội, bọn họ trà trộn vào Hoa Vi Tông, nghe Triệu Thái Cực sai sử.

Triệu Ngu Bình đứng hầu một bên, đánh bạo nói:

“Chẳng lẽ là người do ‘vị kia’ phái tới, âm thầm bảo hộ Tống Tiềm Cơ?”

Người của Tiển Kiếm Trần?

Triệu Thái Cực không phải chưa từng nghĩ như vậy, nhưng hắn rất nhanh đã phủ định suy đoán này.

Sau khi Tiển Kiếm Trần rời khỏi Hoa Vi Tông, không có môn đồ, không có bằng hữu. Không có ai nguyện trung thành với hắn, hắn cũng không cần. Hắn có thể phái ai bảo hộ Tống Tiềm Cơ đây?

Thư Thánh có Thanh Nhai Thư Viện, Kì Quỷ có Tử Vân Quan, Cầm Tiên có Tiên Âm Môn.

Kiếm Thần chỉ có một thanh kiếm.

Hắn cô độc mà đến, tung tích bất định, đến ngay cả kiếm của hắn cũng rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Nếu hắn thật sự coi Tống Tiềm Cơ làm đồ đệ, đưa theo bên người so với phái người ở bên bảo hộ không phải càng tốt hơn sao.

Nếu đã không phải là Tiển Kiếm Trần, vậy sẽ là ai?

Triệu Thái Cực trong lòng cẩn thận tính toán, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Bởi tu sĩ Kim Đan có tiếng, đao pháp bá đạo ở tu chân giới không có một ai là nữ tử cả.

Không đoán được ra xuất thân của đối phương, hắn ngoại trừ phẫn nộ ra càng cảm thấy một tia sợ hãi đã lâu không thấy.

Hắn thậm chí nghĩ rằng nếu quay ngược lại thời gian, lúc ở Càn Khôn Điện không nên xuất kiếm.

Ít nhất một kiếm tất sát kia không nên hướng về phía Tống Tiềm Cơ.

Triệu Thái Cực nhắm mắt:

“Nếu việc này chúng ta không thể giải quyết, vậy ta sẽ báo cho gia chủ. Trước đó cần tìm hiểu cho kĩ, bên người hắn chỉ có một tu sĩ Kim Đan hay là còn có nhân vật lợi hại nào nữa không?”

Trong lòng Triệu Ngu Bình kêu khổ không thôi, một tu sĩ Kim Đan đã đủ rồi, lại còn có thêm?

Tống Tiềm Cơ có lai lịch lớn như vậy vì sao còn đến Hoa Vi Tông làm ngoại môn đệ tử, đã làm liền làm ba năm?

Năm đó bị giày vò đến mức không có sức phản kháng, sao giờ lại không giả bộ nữa?

Hết chương 75.
Bình Luận (0)
Comment