Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 74 - Chương 74. Khốn Thú Chi Đấu (2)

Chương 74. Khốn thú chi đấu (2)
Chương 74. Khốn thú chi đấu (2)

Trong lúc chiến đấu, Mạnh Hà Trạch vội vàng quay đầu, biển người dưới đài kích động, mơ hồ như có vài đạo lục ảnh xuất hiện.

Hắn đột nhiên cuộn người, cong lưng, tựa như một con tôm chật vật bất kham.

Đối thủ thu quyền, thần sắc đắc ý.

Khoé mắt Mạnh Hà Trạch hơi giật.

Hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó, trong lòng như bừng lên lửa giận.

Bọn chúng thông đồng với nhau, chấp sự cạnh bên, truyền âm dưới đài, đối thủ trên đài.

Từ khi hắn bắt đầu đứng trên lôi đài này, hắn chính là con thú bị vây trong lồng.

Truyền âm mang theo tiếng cười ác ý cùng với tiếng kinh hô dưới đài thay nhau vang lên.

Khoang bụng Mạnh Hà Trạch đau nhức, cổ họng tanh ngọt, nhịn không được mà ho ra một ngụm máu.

Đã từng đánh ba trăm trận liên tiếp, hắn đã tích luỹ được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng nhiều hơn cả là kinh nghiệm chịu thương.

Hắn nghĩ, chắc là gãy hai cái xương sườn, nội tạng không vấn đề gì.

Trận trước nhẹ nhàng tựa hoa bay phảng phất như chỉ là một giấc mơ, giờ nên tỉnh mộng đẹp rồi.

Tu chân giới xé nát mặt nạ, lộ ra chân tướng tàn khốc.

Từ khi hắn trượt chân rơi xuống từ bậc thang đăng tiên, hắn đã không ngừng rơi, thẳng xuống đến nghiệp hoả dưới địa ngục, đốt cháy cơ thể, xuyên qua tim gan.

Lại là tiếng truyền âm:

“Ngươi từ bỏ đi, nên đưa sư huynh của ngươi tới y quán rồi!”

“A——”

Hai mắt Mạnh Hà Trạch nhiễm huyết sắc, hắn giơ kiếm lên, ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài!

Kiếm khí kích động, y bào tung bay.

Đối thủ bị uy áp đột nhiên bạo phát của hắn làm cho chấn động. Phải lùi về sau hai bước, còn chưa đứng vững đã thấy trường kiếm muốn chém xuống đầu.

“Ta bỏ cuộc!”. Dự cảm không lành, hắn liền hét to.

Mạnh Hà Trạch lại càng nhanh hơn một bước.

Trước giờ hắn chưa từng xuất kiếm nhanh như vậy, cũng chưa từng tàn nhẫn như thế.

Trước nay hắn luôn cho rằng bản thân mình là một chính nhân quân tử, là một người tốt biết thủ lễ, phân rõ trái phải.

Hắn lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc để trói buộc bản thân, nỗ lực kiềm xuống mặt bóng ma cực đoan trong tính cách mình.

Tiếng kêu thê lương vang lên.

Đối thủ đã ngã ra khỏi lôi đài, tứ chi đứt đọan.

Có nữ tu dưới đài che mặt kinh hô.

Y sư nâng cáng tới, gió đêm thổi mạnh cũng không xua tan được mùi vị huyết tinh.

Mạnh Hà Trạch nhìn quang bốn phía, lạnh lùng nói:

“Nếu sư huynh ta có chuyện gì, ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu”

Thanh âm hắn không lớn, chỉ là có chút khàn. Ngược lại càng khủng bố hơn.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, mọi người kinh ngạc không thốt nên lời.

Không ai biết hắn đang nói gì.

Chỉ thấy thần sắc của hắn âm ngoan đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, tựa như ác thú khát máu.

Chấp sự đứng bên đối diện với ánh mắt của hắn, nhất thời không dám tiến lên, càng không có ai tuyên bố người chiến thắng.

Mạnh Hà Trạch phi thân ra khỏi lôi đài, phớt lờ đám người còn đang kinh ngạc.

Quảng trường đông đến không nhích nổi, hắn lại tựa như một con chim, lướt qua đỉnh đầu mọi người.

Hồ Dao Quang đen nhánh như mực, hồ nước yên tĩnh, không một bóng người.

Mạnh Hà Trạch hoá thành một đạo tàn ảnh, chạy về hướng Tống Viện ở ngoại môn. Đẩy cửa son ra, tiểu viện trống rỗng.

“Tống sư huynh ——“

Trái tim Mạnh Hà Trạch không ngừng chìm xuống, kinh khí hỗn loạn cơ hồ như căng bạo kinh mạch, trong đầu chỉ xẹt qua hình ảnh bản thân đại khai sát giới.

“Ngươi tìm ta?”

Thanh âm quen thuộc vang lên, Mạnh Hà Trạch vội quay đầu.

“Chạy nhanh đấy nhỉ”. Tống Tiềm Cơ cười đáp.

Mạnh Hà Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ, tựa như không dám tin lại tựa như không nhận ra người trước mắt.

Một lúc sau, huyết sắc trong mắt hắn thối lui, thần sắc điên cuồng hồi phục bình thường, hai mắt lại một lần nữa toả ra ánh sáng, kinh hỉ đáp:

“Tống sư huynh, huynh, huynh không có việc gì à?!”

Tống Tiềm Cơ đi vào tiểu viện, sửa lời hắn:

“Ta có việc, ta phải trồng sen”

 Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm:

“Huynh không sao, huynh không sao, tốt quá rồi…”

Hắn chớp chớp mắt, suýt nữa rơi lệ.

“Ta không sao, ngươi khóc cái gì?”. Tống Tiềm Cơ phát giác có gì đó không đúng liền vỗ vai hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Ai bắt nạt ngươi? Bị đau ở đâu hả?”

Tống Tiềm Cơ thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Đời trước ai khiến ngươi không vui ngươi liền đạp một phát san phẳng đỉnh núi của người ta, đập nát động phủ, giết cả nhà không kể ai, đời này lại chỉ có thể về nhà tìm cha cáo trạng ——

“Bọn họ không chơi với đệ”

“Lại còn nói xấu sau lưng đệ huhu”

Đây đại khái là khuyết điểm duy nhất của tà đạo chi chủ nhỉ.

“Sư huynh không sao là tốt rồi!”. Mạnh Hà Trạch lau mặt, nín khóc mỉm cười:

“Xin lỗi, tại đệ vui quá thôi”

Sợ bóng sợ gió một hồi, còn vui mừng hơn cả niềm vui từ trên trời rơi xuống.

“Nói thật”. Tống Tiềm Cơ nói.

“Lúc đệ ở trên lôi đài, có người truyền âm cho đệ….”. Mạnh Hà Trạch đơn giản giải thích hai câu, lược đi phản ứng của mình khi đó.

“Hoá ra là vậy”. Tống Tiềm Cơ cười đáp:

“Ta chỉ là đi Hồ Dao Quang lấy chút bùn thôi, không hề gặp mai phục. Bọn chúng lừa ngươi thôi, muốn kích cho ngươi tự loạn trận tuyến, lần sau đừng có tin. Có bị thương không? Để ta xem nào”

“Vết thương nhỏ thôi, ngủ một giấc là tốt”. Mạnh Hà Trạch cúi đầu, có chút hối hận:

“Là đệ quá xúc động, trúng kế địch nhân. Lúc nãy đệ không nên ra tay tàn nhẫn như vậy, đệ cũng biết ‘thi đấu biểu diễn’ phải đánh cho đẹp mắt để người ta thích xem, nhưng đệ không khống chế nổi”

“Ngươi giết người sao?”. Tống Tiềm Cơ chau mày.

“Không có”. Mạnh Hà Trạch nói:

“Đệ chặt đứt tay chân hắn”

Hắn nghĩ, đại khái còn có mấy thanh xương nữa.

“Vậy không sao, quay về tắm rửa nghỉ ngơi đi”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ngày mai thi đấu”

Hắn nhìn hạt giống củ sen trong nước, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Giải quyết xong vấn đề của Mạnh Hà Trạch, Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng đi đến cạnh lu nước, thả bùn xuống.

Bùn đất mang xúc cảm mềm mại, ngập tràn sinh cơ. Nếu dùng nó để hắt lên người khác thật lãnh phí của trời biết bao.

Vì để củ sen có không gian sinh trưởng, sau khi cẩn thận chọn lựa, mỗi lu nước hắn chỉ vùi xuống hai hạt giống.

Một đầu nảy mầm đứng thẳng lên, vô cùng phấn chấn.

Lại nghe thấy Mạnh Hà Trạch nói:

“Đệ nấu cho huynh một bát mì rồi lại đi, có được không?’

Thiếu niên nhìn hắn, trong mắt ngập tràn mong đợi.

Tống Tiềm Cơ cạn lời:

“Được rồi, đi nấu đi”

Đời trước số bữa cơm ta từng ăn qua trong một trăm năm còn không bằng mấy tháng trọng sinh này!

Hết chương 74.
Bình Luận (0)
Comment