Trong Phi Vân lâu ánh đèn sáng ngời.
Thư Thánh ngồi trước bàn, hai mắt khẽ nhắm, yên lặng nghe báo cáo.
“… Sự tình là như vậy, xin ngài minh giám. Tống Tiềm Cơ cơ mặc dù có mối quan hệ không tầm thường với nhiều nữ tu, ở ‘Hội ngắm hoa’ nơi tập trung nhiều nữ tu xinh đẹp thì như cá gặp nước, chuyện trò vui vẻ nhưng thật ra lại là một vị chính nhân quân tử, chỉ thưởng hoa mà không háo sắc”
“Bọn tiểu nhân đã dùng hết bản lĩnh nhưng cũng không làm gì được hắn”. Hoa chưởng quầy khổ không tả nổi, nói:
“Bước tiếp theo nên làm thế nào, còn xin ngài chỉ lối cho”
Thư Thánh nghe thấy vậy liền mở mắt, hắn như mở cờ trong bụng nhưng lại cố ý nói:
“Vậy là các ngươi nhận thua rồi sao?”
Bầu không khí ngưng trọng, đám người cắn răng nói:
“Bọn tiểu nhân tâm phục khẩu phục!”
Thư Thánh cười lớn, vừa cười vừa đập bàn, khiến cho mực trong nghiên cổ hơi rung lên:
“Tốt, tốt, chư vị chuyến này vất vả rồi!”
Đám chưởng quầy tiểu nhị vội đáp không dám, thấy Thư Thánh vui vẻ liền cùng cười theo.
“Thế nhưng, còn có một chuyện lạ khác”. Hoa chưởng quầy do dự nói.
Thư Thánh phất tay:
“Nói đi đừng ngại!”
“Tiểu nhân có đưa ra đề nghị với Tống Tiềm Cơ, có thể dạy hắn ẩn dung thuật, hắn chẳng thèm nghĩ mà đã từ chối, việc này khiến tiểu nhân cảm thấy, hắn hình như không hứng thú lắm với việc tu luyện công pháp, tăng tu vi….”
Hoa chưởng quầy càng nói, thanh âm càng nhỏ.
Vệ Bình sau khi quen thân với chưởng quầy các hắc điếm, hôm nay học ẩn dung thuật của hắn, ngày mai học luyện khí của Trương Thiết Tượng, ngày sau lại tìm chưởng quầy tiệm dược liệu học luyện đan, tóm lại là tìm đủ cách lừa lấy bản lĩnh của bọn họ.
Nhưng Vệ Bình tự xưng là lãng tử, tuyệt đối không chịu học phù đạo, cũng không muốn nhận lấy thân phận ‘truyền nhân của cường giả’.
Tống Tiềm Cơ càng lạ kỳ hơn, tự xưng là người trồng trọt.
Đâu ra tu sĩ không muốn học công pháp chỉ muốn trồng trọt?
Hoa chưởng quầy không đành lòng chính miệng nói ra một loại khả năng – Đồ đệ mà ngài nhìn trúng, đều không muốn đi theo ngài.
Đối với Thư Thánh đã tuổi cao mà nói, những lời đó không khỏi quá tàn nhẫn.
Sinh tồn và sinh sôi là hai dục vọng mà con người không thể dứt bỏ, từ khi sinh ra đã khắc vào xương cốt, huyết nhục.
Tu sĩ không có con nối dõi huyết thống là chuyện thường thấy, nếu không có đệ tử kế thừa y bát mới là chân chính tuyệt hậu.
Thư Thánh mặc dù không thể phi thăng, nhưng hắn một đời này mạnh mẽ vĩ đại, huy hoàng tráng lệ, không nên ôm theo hối tiếc mà ra đi.
Trên đời này cón có mấy người như Vệ Bình và Tống Tiềm Cơ, Thư Thánh còn có bao nhiêu thời gian để tìm kiếm, giáo dưỡng đồ đệ?
Hoa chưởng quầy chợt thấy chua xót.
Thư Thánh sắc mặt hơi ngưng trọng, sau đó ngữ khí kiên định mà đáp:
“Tống Tiềm Cơ chỉ là không hứng thú với ẩn dung thuật! Nào giống tiểu tử Vệ Bình kia , cái gì cũng muốn”
Hắn không biết là đang giải thích hay là đang tự thuyết phục mình:
“Tống Tiềm Cơ vốn biết vẽ phù, còn dám đòi đỉnh núi của lão phu, còn chủ động báo danh tham gia Hoạ Thí. Yên tâm đi, hắn chính là nhằm vào lão phu, ba ngày sau là Hoạ Thí, hắn nhất định sẽ thi triển bút lực, giành vị trí đầu!”
-----------
Trăng sáng ló rạng, chiếu rọi ngàn phong.
Càn Khôn Điện tắm mình trong ánh trăng bàng bạc, ngói lưu ly cùng đấu củng cong cong toả sáng lấp lánh.
Cá chép ngũ sắc bơi về hướng mây mù.
Trước quảng trường chủ phong vẫn là một biển người.
Những lôi đài khác đã phân thắng bại, vậy nên toàn bộ mọi người đều vây quanh bốn phía lôi đài chữ thiên số hai, chờ đợi người chiến thắng cuối cùng.
Đối thủ Mạnh Hà Trạch gặp phải trong trận này có cảnh giới cao hơn hắn chút ít, kinh nghiệm lại lão luyện, không giống như đối thủ trận trước dễ bị chọn giận.
Kiếm pháp của đối phương tỉ mỉ lại uyển chuyển, tạo thành một bức tường sắt không lọt nổi chút gió, Mạnh Hà Trạch lại tay cầm đao sắc muốn phá bức tường này, nhiều lần tìm ra sơ hở để tiến công.
Hắn càng đành càng hăng, tường đồng vách sắt cũng phải phá vỡ.
Dưới đài không ngừng bạo phát tiếng khen hay.
Mạnh Hà Trạch thanh tỉnh bình tĩnh, không bị chiến thắng sắp tới tay làm cho đầu óc choáng váng.
Kiếm lộ đối diện nảy sinh ý định thối lui, hắn liền đón đầu tấn công.
Đúng lúc này, một tiếng cười được truyền âm vào trong tai Mạnh Hà Trạch:
“Ngươi ở trên đài đánh đến vô cùng uy phong, Tống sư huynh của ngươi hết cứu nổi rồi!”
Mạnh Hà Trạch cả kinh. Hắn vốn không nên nghe thấy, bốn phía lôi đài vốn đều được thiết lập trận pháp che chắn, do chấp sự đứng cạnh bên giám sát trận pháp. Nhưng chấp sự lúc này lại thờ ơ.
Dựa theo quy tắc thi đấu, nghiêm cấm những người xem trận dưới đài truyền tin lên trên đài, để ngăn có người âm thầm chỉ điểm hoặc quấy nhiễu người tham gia thi đấu.
Thanh âm này rất quen tai, hình như ở trước cửa Tống Viện đã từng nghe qua.
Chỉ trong phút chốc thất thần, kiếm lộ phía đối diện đột nhiên thay đổi!
Mạnh Hà Trạch không phản ứng kịp, dựa vào trực giác mà tránh đi kiếm phong nhưng ngực và bụng lại bị hung hăng đấm cho một quyền mạnh.
Hắn thầm rên một tiếng, bên môi tràn ra tơ máu.
Kiếm là đòn nhử, nắm đấm mới là sát quyền, năm ngón tay của đối phương thả lỏng, đôi bao tay màu bạc sáng lên.
Đôi bao tay này là một kiện pháp khí trung cấp.
Đối thủ trước khi lùi lại còn thấp giọng nói:
“Lấy tiền của người ta, thay người ta làm việc, đắc tội rồi”
“Mạnh sư huynh cẩn thận!”
Tình thế chiến cuộc nghịch chuyển ngoài dự đoán của mọi người.
Ngoại môn đệ tử dưới đài lo lắng kinh hô:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mạnh sư huynh tựa như đang thất thần!”
Ánh mắt Mạnh Hà Trạch hơi lạnh, tay cầm chặt trường kiếm, hung hăng chém tới.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm ảnh giao nhau, bọn họ đã qua hai mươi chiêu.
Bên tai lại vang lên một đạo truyền âm:
“Tu sĩ Trúc Cơ biết chiến đấu như ngươi, bọn ta tìm đến mười hai người, đều đi Hồ Dao Quang đánh Tống Tiềm Cơ rồi ha ha!”
Ai muốn hại Tống sư huynh?
Kẻ nào dám hại Tống sư huynh ?!