Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72. Quang Huy Thần Thánh (2)

Chương 72. Quang huy thần thánh (2)
Chương 72. Quang huy thần thánh (2)

Lúc Tống Tiềm Cơ nhận ra thân phận của người này, trong đầu chợt xẹt qua một bóng người, y phục rõ ràng, khuôn mặt lại mơ hồ.

Đêm đấy lúc rời khỏi hắc điếm, trên phố cũ của Hoa Vi Thành, hắn và một tên côn đồ say rượu chạm vai nhau.

Hắn nhớ cách ăn mặc của người kia nhưng bất luận thế nào cũng không nhớ ra khuôn mặt đó.

Bởi đó là một vị tu sĩ tu luyện ẩn dụng thuật, khi vận công, có thể che giấu dung mạo thật, làm mê hoặc người khác, khiến người ta nhìn qua liền quên.

Hoa chưởng quầy đắc ý đáp:

“Đương nhiên rồi, không chỉ biết mà còn tinh thông!”

Câu hỏi này, làm hắn nhớ đến Vệ Bình.

Hắn từng vì đánh cược thua mà dành ra ba ngày dạy cho Vệ Bình ẩn dung thuật. Tiểu tử kia mặc dù vô lại nhưng thiên phú dị bẩm, học gì cũng nhanh, giờ chắc đã tu luyện thành thục.

Hoa chưởng quầy ánh mắt khẽ chuyển:

“Ngươi nếu muốn học cái này, cầu ta hai câu, gọi vài tiếng dễ nghe ta cũng có thể cân nhắc dạy cho ngươi”

Không biết hai người Tống Tiềm Cơ và Vệ Bình ai có thiên phú cao hơn, ai học công pháp nhanh hơn.

“Không muốn”. Tống Tiềm Cơ nói.

“……….”. Hoa chưởng quầy nghẹn lời:

“Tài nghệ nhiều không lo thiếu, thần kĩ như vậy, bao nhiêu người muốn học còn không tìm ra, ngươi không suy nghĩ thêm hả?”

“Ta rất bận”

“Ngươi bận cái gì? Cả ngày chỉ lo trồng trọt thôi sao?”.

Hoa chưởng quầy hận không thể rèn sắt thành thép, nhịn không được mà ngứa tay. Nhưng lại không được đánh Tống Tiềm Cơ, chỉ có thể tự nắm lấy tóc mình.

Tiểu tử này thân hình đơn bạc, chẳng may một đao đánh hỏng thì biết ăn nói làm sao với Thư Thánh đây?

Hoa chưởng quầy quyết định đổi một phương thức khác để doạ nạt hắn:

“Mới nãy ngươi cũng thấy rồi, ngươi đắc tội người ta, ở ngay Hoa Vi Tông mà người ta còn dám tìm ngươi báo thù, ngươi chẳng có mấy bản lĩnh bảo mệnh, trong lòng không hoảng sao?”

“Bọn họ giờ càng hoảng hơn”. Tống Tiềm Cơ đáp.

Hoa chưởng quầy vò đầu nghĩ ngợi:

“Cũng đúng”

Bất luận đám người kia nghe ai sai sử, đêm nay bị hắn đánh cho một trận như thế, sợ đến mức không ngủ nổi ấy chứ, chỉ sợ mơ thấy ‘nữ tu yếu ớt’ kia xách theo đại đao chém người.

Hắn cúi đầu nhìn váy trắng và đôi giày thêu dính đầy máu tươi của mình. Hết cách rồi, thế giới này chính là khủng bố như vậy đấy.

Đi đến bên hồ, Tống Tiềm Cơ chợt dừng bước:

“Đồng bọn của ngươi sắp tới rồi”

Mười đạo khí tức vọt đến gần.

Trong đó có vài người ban ngày diễn kịch cùng với ‘Bạch Liên Liên’, hắn đương nhiên nhận ra.

Hoa chưởng quầy thầm nghĩ không tốt.

Ban nãy hắn tưởng rằng Tống Tiềm Cơ mưu đồ gây rối, âm thầm truyền tin đến các vị chưởng quầy và tiểu nhị.

“Cái này, bọn họ….”. Hoa chưởng quầy đang định giải thích thì lại thấy Tống Tiềm Cơ đã đổi sang một con đường khác, không quay đầu lại mà tiếp tục đi.

Quả thật là đang vội.

Bên Hồ Dao Quang, đám người hắc điếm trong chớp mắt đã tới, thấy cả người Hoa chưởng quầy đều là máu, không kìm được mà đại kinh thất sắc.

Hoa chưởng quầy thở dài, sau khi giải thích đơn giản, ánh mắt lộ ra vẻ tang thương:

“Tống Tiềm Cơ người này, căn bản không giống như chúng ta đã tưởng tượng, chúng ta đều hiểu lầm rồi”

“Quả thật là hiểu lầm, thân phận nữ tu ôm đàn kia cũng tra ra rồi, thật ra rất dễ tra, là bởi vì ở ngay cạnh chúng ta mà chẳng ai phát giác”. Tiểu nhị tiệm gạo thấp giọng đáp.

Hoa chưởng quầy chấn động:

“Nàng ta là người như thế nào?’

Tiểu nhị tiệm gạo Tiểu Mĩ ném ra một bức hoạ để mọi người truyền tay nhau xem:

“Các ngươi nhìn xem”

Bức hoạ mở ra, tiếng hít khí liên tiếp vang lên.

‘Vương Thổ Căn’ lần trước xuất sư bất lợi, hắn liền được giao cho nhiệm vụ, đợi nữ tu ôm đàn kia rời khỏi Tống Viện liền ở trên đường chặn nàng lại, bắt chuyện với nàng, lừa nàng nói ra, ai ngờ thất vọng quay đầu.

“Nàng ấy tên là Hà Thanh Thanh, từng bị người đưa đến trước cửa Tống Viện, muốn doạ Tống Tiềm Cơ, bởi dung mạo nàng ấy bị huỷ, Thư Viện có người đặt cho nàng biệt danh là ‘Hắc diện quỷ’. Nàng ấy là một người đáng thương, số mệnh chiều chông gai….”

“Aiz, ai mà ngờ được Tống Tiềm Cơ nửa đêm cầm kiếm lấy đàn, còn thêm cả một tấm Dưỡng khí phù, tốn sức như vậy không phải để lấy lòng mĩ nhân. Mà là tặng cho nàng ấy! Cầm Thí năm nay, chắc sẽ được nghe nàng ấy tấu cầm”

Mọi người kinh ngạc không thốt nên lời.

Một lúc sau, Hoa chưởng quầy còn đang nam đóng giả nữ lấy trâm ngọc bên mai tóc xuống, ném mạnh xuống đất:

“Chuyện này cuối cùng tính là thế nào đây? Ánh mắt hắn đã vượt qua ranh giới xấu đẹp, lòng dung thiên địa sao? Vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta tính là cái gì?”

“Tính là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” .Tiểu nhị tiệm cầm đồ Tiểu Chước vô cùng uỷ khuất:

“Thế đạo hiện giờ, vậy mà còn có quân tử chân chính, lại còn để chúng ta đụng phải. Nhưng quân tử chân chính sao có thể viết ‘Gian thương phù’ mắng người được?”

“Ai là kẻ đề ra mĩ nhân kế đầu tiên, đầu óc ném xuống hố mực đi!”. Chưởng quầy tiệm cầm đồ vội chối tội.

Chưởng quầy tiệm gạo lập tức đáp lời:

“Chuyện này không phải lỗi của ta, đều trách Vệ Bình! Một năm nay cứ giao lưu qua lại với tiểu tử vô lại kia làm tu dưỡng và cảnh giới của ta cũng bị kéo thấp xuống!”

“Đúng thế, gần mực thì đen, Vệ Bình chính là hố mực. Ta về sau không gặp hắn nữa, để quang huy thần thánh của Tống Tiềm Cơ soi rọi nhiều vào, trình độ đạo đức của ta ắt sẽ lên”

Sau khi ngẫm lại, mọi người nhất trí quyết định, nợ này tính lên đầu Vệ Bình.

“Vậy chúng ta còn… tiếp tục kiểm tra không?”. Sắc mặt chủ cửa tiệm rèn sắt Trương Thiết Tượng lộ vẻ chần chờ.

Hoa chưởng quầy đã lấy xuống toàn bộ trâm ngọc trên đầu, khiến tóc mai rối loạn như ổ gà:

“Các ngươi ai còn muốn đi thì tự mà đi, ta dù sao cũng không kiểm tra nữa! Ta tâm phục khẩu phục không được sao?”

Đám người sôi nổi phụ hoạ.

Điều chỉnh tâm thái, thống nhất lí do, chuẩn bị hướng Thư Thánh phục mệnh.

“Các ngươi cũng vội vậy sao?”. Hoa chưởng quầy hỏng mất:

“Dù gì cũng phải để ta đổi lại về nam trang đã chứ!”

Hết chương 72.
Bình Luận (0)
Comment