Có câu nói ‘Mọi sự tương ngộ trên đời, đều là cửu biệt trùng phùng’.
Nhiều chuyện nhìn thì tưởng như trùng hợp, nhưng đều là vận mệnh đã sắp đặt sẵn.
Thanh Nhai Lục Hiền rình coi nhiều ngày, muốn chọn thời điểm Tống Tiềm Cơ chỉ có một mình để động thủ, tiếc rằng Tống Tiềm Cơ mãi ru rú trong nhà, cuộc sống thì đơn điệu, cứ vùi đầu trồng trọt trong cái tiểu viện nhỏ.
Cuối cùng cũng đợi được đến đêm nay Mạnh Hà Trạch bận rộn thi đấu Võ Thí, ngoại môn đệ tử thì đều tập trung ở quảng trường xem.
Bên người Tống Tiềm Cơ không ai bảo hộ, vậy mà còn dám đi Diêu Quang Hồ nơi hoang vu không một bóng người.
Trong mắt một người nào đó, đây là bởi vì hắn gặp phải một nữ tu gặp nạn với tu vi thấp kém, yếu đuối mỏng manh. Sau một hồi anh hùng cứu mĩ nhân, hắn bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, chỉ muốn tìm một nơi hoa tiền nguyệt hạ, không bị quấy rầy.
Bên kia, Tống Tiềm Cơ muốn chọn một nơi u tĩnh yên lặng mới thuận tiện ép hỏi ‘Vương Thổ Căn kiêm Bạch Liên Liên’ rốt cuộc đang làm trò gì.
Bọn họ hiển nhiên là một.
Hoa chưởng quầy không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này gặp phải loại người kỳ lạ như Tống Tiềm Cơ. Hắn vừa nghĩ đến túi bùn mà đối phương tự tay đóng kia cả người liền thấy tê dại, tức ngực buồn nôn.
Những người này cũng không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này phải đến vây công Tống Tiềm Cơ. Đêm đen gió lớn, đừng nói trong rừng xông ra một đám tu sĩ Trúc Cơ, cho dù có nhảy ra một con tiểu yêu thú, hai người này cũng phải ôm chặt lấy nhau, run như cầy sấy chứ?
Nhưng lúc vị ‘nữ tử yếu ớt’ kia xắn tay áo lên, nụ cười lộ ra hàm trăng sáng bóng, đập một phát vào túi trữ vật lấy ra một thanh đại hoàn đao nặng ba trăm cân, tơ vàng toát ra hàn quang lạnh lẽo ——
Bọn họ ý thức được sự tình có khả năng không ổn lắm.
“Nàng ta giấu tu vi! Căn bản không phải Luyện Khí sơ kỳ!”
“Đao này là một pháp khí lợi hại, cẩn thận!”
Những người này không chỉ mặc pháp bào che dấu dụng mạo mà thanh âm cũng trải qua sự biến đổi đặc biệt. Mỗi người đều trầm khàn khó nghe, không phân biệt nổi.
Hoa chưởng quầy nhẫn nhịn uỷ khuất cả ngày trời, linh khí cả người bạo phát, xông vào trận địch, như mãnh hổ lao vào đàn dê, đao trảm xuống, thế không thể đỡ!
Đại đao xé rách màn đêm, hàn quang lập loè, kình khí kích động.
Năm chiếc kim hoàn vàng rực trên thân đao đồng loạt chấn động, như ác quỷ niệm chú.
Máu tươi bắn ra, nhiễm lên tà váy trắng, hắn chẳng thèm để tâm.
Đao phong gào thét, đát đá bay đầy trời, cây đổ xào xạc.
Người đến vây công thấy tình hình không ổn, trận hình nhanh chóng điều chỉnh, ý muốn vượt qua nữ tu này và đại đao của nàng.
Mục tiêu là Tống Tiềm Cơ, năm người trong số họ đã bị thương, vậy mà không chạm vào nổi một góc áo của Tống Tiềm Cơ .
Roi dài ánh lên một đạo ngân quang, dùng góc độ âm hiểm xảo quyệt mà đánh vào giữa lưng nữ tu váy trắng.
Đao phong quét qua, lá rụng đầy, đầu nàng cũng không thèm quay lại mà chém ngược về sau một đao.
Lá cây còn chưa kịp chạm đất đã bị cháy hết, ánh lửa đỏ dần tiêu tan, hoá thành tro bụi lốm đốm.
‘Khốn tiên toả’ bị một đao chặt đứt, vô lực rơi xuống đất, ngân quang biến mất.
Một chút hy vọng cuối cùng của đám người đến vây công cũng tựa như lá rơi đầy trời, nhất đao lưỡng đoạn, hôi phi yên diệt.
Ai cũng nghĩ không thông, nữ tu này vóc người yếu ớt, thanh đao kia còn cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng làm sao mà xoay chuyển như ý vậy?
Nàng luyện công pháp gì mà đao lộ lại đại khai đại hợp, cương mãnh bá đạo, càng đánh càng hăng như vậy!
Hiện tại rốt cuộc là ai vây công ai?
Vốn nàng chỉ có một người, mà đi vây công một đám người chúng ta?
Tống Tiềm Cơ ngáp dài.
Mặc dù ‘Vương Thổ Căn’ quét sạch ngàn quân, như thiên nữ rải hoa. Nhưng trong lòng hắn còn đang mong nhớ củ sen, chẳng có hứng thú xem.
“Tin tức sai, gặp phải kẻ địch khó nhằn rồi!”
“Nhanh, chạy mau!”
Kế hoạch vốn dĩ là lặng yên không tiếng động mà trùm bao tải, dùng côn đánh, hiển nhiên không thể sử dụng loại pháp khí thanh thế to lớn như bạo phá phù.
Càng không dám kinh động hộ sơn đại trận, nếu không ai cũng đừng hòng rút lui.
Chỉ có thể tạm thời rút trước, truyền tin phục mệnh người chỉ thị sau màn.
“Bên người Tống Tiềm Cơ có cường giả bảo hộ, không rõ lai lịch, không rõ nông sâu, không rõ tu vi! Bọn ta bị vây công rồi!”
Hoa chưởng quầy đánh còn chưa đã thèm, cầm đao đuổi theo hai bước, hét lớn: “Đừng vội đi mà các vị!’
Thanh âm của hắn lúc này là tiếng nữ tử lanh lảnh, mềm mại, rơi vào tai mọi người lại tựa như Diêm Vương đòi mạng.
Đám người nhanh chóng quyết định, dứt khoát thi triển thổ độn chi thuật, đầu chui vào trong lớp đất, nhanh chóng trốn thoát khỏi cánh rừng này.
“Chẳng thú vị gì cả, đúng là doạ không nổi”
Hoa chưởng quầy lấy ra một mảnh lụa mỏng lau sạch thân đao đến sáng bóng phản quang. Dùng chú làm sạch tay xong lại lấy ra một chiếc khăn tay khác, cẩn thận lau kẽ tay.
Tống Tiềm Cơ xoay người xuống núi, hắn tạm thời tin tưởng đối phương không có ác ý với mình.
“Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, vội lắm sao?”. Hoa chưởng quầy đuổi theo cười nói:
“Chúng ta dù sao cũng tính là từng kề vai chiến đấu….”
Mặc dù là hắn đơn phương.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng cũng trút được nỗi bực dọc tích tụ cả ngày nay, hắn vươn tay ra đáp lên vai Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ tránh cánh tay kia, quơ quơ túi trữ vật chứa đầy bùn:
“Vương đạo hữu, ta còn có việc”
“Tiểu tử, ta không phải họ Vương, ta họ Hoa”
Hoa chưởng quầy nhảy ra xa hai bước, cảnh giác nói:
“Ngươi giữ đám bùn này không phải thật sự định hất lên người ta đấy chứ?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu, nghiêm túc đáp:
“Bùn này phì nhiêu mềm mịn, dinh dưỡng phong phú, thích hợp trồng củ sen nhất, không thể tuỳ ý lãng phí”
Hoa chưởng quầy sửng sốt.
Có ý gì? Là tà không xứng được vẩy đám bùn này lên người?
Đến một túi bùn mà ta cũng không xứng?
Hắn đang muốn phát tác thì chợt nghe thấy Tống Tiềm Cơ hỏi:
“Ngươi có phải cũng biết ẩn dụng thuật?”