Chuyện thứ nhất khi Tống Tiềm Cơ bước vào cửa là xem kỹ hạt giống củ sen đang ngâm trong nước. Những chồi non đã nảy mầm trắng như tuyết và phát triển khá tốt, đã có thể chuyển vào trồng trong nước bùn rồi.
Lúc này hắn mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn nữ tu đang dẫm lên trên mảnh vườn của hắn cùng những dấu chân trên mặt đất kia. Hắn không khỏi có chút nghi hoặc, cảm thấy gần đây việc lạ có vẻ hơi nhiều.
‘Nữ tu’ bước hai bước tiến sát lại gần hắn, bi thương nói:
“Đạo hữu thật cao thượng. Chúng ta tuy chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng cũng tính là có duyên, không biết đạo hữu là người ở đâu?”
Hoa chưởng quầy nói ra những lời này, trong lòng cũng đang nhanh chóng bị chính mình làm cho ghê tởm.
Trong lòng hắn hết mắng mỏ đồng đội lại đến mắng to Tống Tiềm Cơ là đồ dầu muối không ăn. Là ai nghĩ ra cái mỹ nhân kế này vậy, đầu óc bị nhúng mực rồi phải không?
Cả đoạn đường mỹ nhãn giống như vứt cho người mù xem, hắn tích đầy một bụng oán khí. Trừ bỏ Thư Thánh hắn không dám mắng, còn lại hắn cơ mồ mắng khắp cả Tu chân giới.
Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói:
“Ta muốn ra ngoài, có muốn đi cùng không?”
“Sao cơ?”
‘Kinh hỉ’ tới quá đột ngột. Hoa chưởng quầy giật mình, lật tức lấy lại tinh thần, tốt cho một cái Tống Tiềm Cơ, từ nãy đến giờ giả bộ chính nhân quân tử cũng vất vả quá đi nhỉ?
Cô nương cùng ngươi về nhà ngươi liền bại lộ bản chất, nghĩ muốn cùng người ta ra ngoài sao?
“Được”. Bạch y nữ tu thẹn thùng gật đầu:
“Ta tất nhiên nguyện ý đi cùng đạo hữu, không biết đạo hữu muốn đi đâu?”
“Đi Hồ Dao Quang”
Hoa chưởng quầy nhìn xem sắc trời, trong lòng cười lạnh, lúc này toàn bộ người Hoa Vi Tông đều đang tập trung ở quảng trường xem Võ thí hoặc ở Phong Yên cốc xem Kì thí.
Giờ này ở Hồ Dao Quang đừng nói người, đến cả một con chim cũng không có. Đi lúc tối lửa tắt đèn thế này, ngươi muốn làm chuyện xấu gì đây?
Bạch y nữ tu che miệng cười khẽ:
“Tốt, chúng ta liền đi thôi”
Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi qua những cành liễu đang rũ xuống ở ven hồ.
Bầu trời đầy sao rọi chiếu xuống mặt nước, như vẩy lên những ánh bạc.
Bốn phía vắng lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của cành liễu trong gió cùng với tiếng ve kêu.
Đúng là thời điển hoàn hảo để thu thập nước bùn trong hồ. Tống Tiềm Cơ nghĩ, đêm nay là có thể trồng được củ sen rồi.
Ven hồ có những chiếc thuyền nhỏ, được buộc cố định vào thân những cây liễu. Tống Tiềm Cơ cởi bỏ dây dừng, nhảy lên trên thuyền.
“Đạo hữu, đỡ ta với”. Nữ tu yếu đuối nói.
Tống Tiềm Cơ không nói lời nào, duỗi tay ôm qua vòng èo của nàng, xoay người lại đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống thuyền.
Làn váy nữ tu tung bay, giống như đóa hoa sen chỉ nở rộ trong chớp mắt.
Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư tiến về phía giữa hồ.
Phía trước có hoa tươi, phía dưới có ánh trăng, mặt hồ tỏa ánh sáng lấp lánh, tạo nên một hình ảnh hết sức mỹ lệ.
Hoa chưởng quầy lúc này đang vô cùng khiếp sợ. Vừa rồi vẫn còn bình thường, không đến mức nhanh chuyển sang mặt người dạ thú như vậy chứ?
Tuy rằng Tống Tiềm Cơ chỉ ôm một lúc rồi ngay lập tức buông ra, sau đó cũng không hề có ý định cùng hắn tiếp xúc nữa nhưng Hoa chưởng quầy vẫn nổi da gà khắp người, nghĩ thầm, tiểu tử này nhất định là một tên sắc quỷ.
Còn dám động tay động chân, lão tử sẽ đánh gãy vuốt chó của nhà ngươi.
Thuyền nhỏ đến gần đình giữa hồ thì dừng lại.
“Đạo hữu, ngươi muốn làm gì vậy?”. Hoa chưởng quầy khó hiểu hỏi.
“Nhặt bùn”. Tống Tiềm Cơ nhổ một đài sen lên, mang theo bộ rễ cùng nước bùn cùng nhau cho vào trong túi trữ vật.
“Người khác thì hái sen, ngươi thì đi nhặt bùn, ngươi thật có ý tứ”
Tống Tiềm Cơ không có trả lời:
“Muốn đi địa phương yên tĩnh hơn không?”
“Đi chỗ nào?”
Tống Tiềm Cơ chỉ chỉ bờ bên kia của Hồ. Phía Tây của Hồ Dao Quang có núi bao quanh. Trong núi không có hồ nước phản quang nên tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.
Chỉ một lát thuyền nhỏ liền cập bờ.
Hai người hướng sườn núi đi tới, ánh trăng đã bị lá cây rậm rạp che đậy hoàn toàn.
Tâm tình Hoa chưởng quầy trở nên kích động, tay đan lại ở trong áo, canh lúc Tống Tiềm Cơ không chú ý liền phát đưa tin phù cho những chưởng quầy khác.
May mắn Thư Thánh không tuyển tiểu tử này.
May mắn chính mình xả thân thử một lần.
“Liền đến đây thôi”. Tống Tiềm Cơ dừng lại.
Nếu Triệu Tế Hằng có mặt tại đầy liền biết nơi đây chính là nơi Triệu Mộc vẽ những bức mỹ nhân đồ. Vọng lâu trong núi thật tịch mịch. Rừng cây vang lên từng trận âm thanh xào xạc.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi”
“Đạo hữu cứ hỏi”. Hoa chưởng quầy cười nói.
“Ngươi là ai?”. Tống Tiềm Cơ hỏi:
“Ngươi từ đâu tới?”
Hoa chưởng quầy thẹn thùng nói:
“Ta gọi là Bạch Liên Liên, là đệ tử Hà Quang Phái ngoài hải ngoại. Môn phái của ta chỉ là môn phái nhỏ không đáng giá nhắc tới”
Trong lòng hắn cười lạnh. Ngươi là đang muốn tìm hiểu xem sau khi ức hiếp cô nương này thì sẽ có hậu quả gì không đi.
Tống Tiềm Cơ “Ồ” một tiếng, nhàn nhạt nói:
“Thế còn Vương Thổ Căn kia lại là ai?”
Sắc mặt ‘Bạch Liên Liên’ trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Sao có thể?
Hắn không chỉ thay đổi toàn bộ dung mạo, trang phục, thần thái, động tác, tư thế đi đứng mà ngay cả khí tức của bản thân cũng thay đổi.
Công phu này của hắn năm đó đã giúp hắn tung hoành Thiên Bắc Châu, thậm chí Nguyên Anh lão quái cũng khó mà phân biệt được chân thân.
Tống Tiềm Cơ chỉ có tu vị thấp kém, hắn sao có thể nhận ra được?
Không đúng, hắn đang muốn bẫy ta.
Hoa chưởng quầy liên tục lắc đầu:
“Vương Thổ Căn là ai, ta không biết”
“Thể trọng của ngươi không thay đổi”. Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói.
“Thể trọng?”. Hoa chưởng quầy ngạc nhiên.
Tống Tiềm Cơ lại nói:
“Ngươi hai lần tiến vào Tống Viện, hai lần đi qua khu vườn trồng rau của ta”
“Thì sao?”. Hoa chưởng quầy mờ mịt hỏi.
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Ngươi dẫm lên đất vườn của ta, ta là người trồng trọt, làm sao lại không cảm giác được chứ?”
Người trồng trọt.
Kiếm tu Âm tu Pháp tu Phật tu, Luyện đan sư Luyện khí sư Trận sư Phù sư, loại tu sĩ nào sẽ tự xưng mình là người trồng trọt chứ?
Thật thái quá.
Hoa chưởng quầy vẫn không cam long:
“Ngươi không thể chỉ dựa vào cảm giác, liền cho rằng ta….”
“Cho nên ta mới cân thử một chút”. Tống Tiềm Cơ nói.
Hòa chưởng quầy sững người. Vừa nãy khi Tống Tiềm Cơ duỗi tay ôm hắn lên thuyền căn bản không phải vì muốn chiếm tiện nghi mà là mượn cơ hội để cân thể trọng của hắn.
Thật là sai lầm.
“Ngươi còn có đồng bọn đúng không?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
Hoa chưởng quầy chỉ cảm thấy cả người rét run. Từ khi chính mình tiền vào tiểu viện, Tống Tiềm Cơ liền hoài nghi có gì đó không đúng nhưng vẫn không lộ ra chút nào, nhẫn nhịn cho đến bây giờ mói nói ra.
Trầm ổn như thế, hắn thật sự mới chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi sao?
“Ta có thể phát đạo tâm huyết thề, chúng ta không có ác ý muốn hại ngươi, chỉ nghĩ muốn kiểm tra ngươi. Nhưng có một số việc ngươi còn không thể biết, tạm thời ta sẽ không nói ra”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Thời điểm ngươi đóng giả Vương Thổ Căn, quần áo tuy hết sức nghèo túng nhưng lại không có mùi lạ, ngay cả móng tay cũng hết sức sạch sẽ, khe hở giữa các ngón tay cũng không có một vết bẩn nào. Ngươi đóng giả loại người này nhưng lại không chịu làm cho chính mình nhiễm một chút dơ bẩn nào, ngươi nhất định là một người ưa sạch sẽ”
Hoa chưởng quầy không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, ngẩn người ra sau đó cười khổ nói:
“Thật không dám giấu, ta đúng là rất mê sạch sẽ”
Hắn mở một cửa hàng son phấn, ngày thường đã quen với sự sạch sẽ.
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Hiện tại trên người ta đang có một túi nước bùn”
“Ngươi”. Sắc mặt Hoa chưởng quầy biến đổi.
“Ngươi có tu vị cao hơn so với ta, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không trốn thoát được khỏi nước bùn, ngươi có muốn thử không?”
Lời còn chưa dứt, tiếng gió liền vụt tới. Trong rừng hiện ra mười mấy đạo hắc ảnh. Cả người bọn họ được che chắn trong những bộ pháp bào có tác dụng che giấu khí tức, chỉ để lộ ra đôi mắt. Tay cầm theo pháp khí, từ nhiều hướng khác nhau chạy về phía vọng lâu, nháy mắt liền vây kín tòa lâu lại.
Người tới không có ý tốt.
“Ngươi từ đâu tìm tới nhiều người như vậy?”. Hoa chưởng quầy nhìn bốn phía xung quanh, cười khổ:
“Cứ cho là ta không chịu nói thì ngươi cũng cùng lắm là hất bùn vào ta cho hả giận là được rồi, không đến mức phải gọi người đến giết ta thế này đâu”
Tống Tiềm Cơ là truyền nhân mà Thư Thánh nhín trúng, chính mình không thể thương tổn hắn, cho nên bị hạn chế khắp nơi.
“Bọn họ không phải do ta gọi tới. Ta cũng không muốn giết ngươi”. Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, nhớ tới Thanh Nhai lục hiền gặp được lúc ban ngày.
“Không phải sao?”. Hoa chưởng quầy lau mặt:
“Ta đây có thể động thủ đúng không? Cả ngày nay, ta thật sự là đã nghẹn khuất lắm rồi, khó chịu lắm rồi”
Tống Tiềm Cơ đánh giá những người này, trong lòng có điểm đồng tình:
“Tùy tiện”