Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69. Mặt Người Dạ Thú (1)

Chương 69. Mặt người Dạ thú (1)
Chương 69. Mặt người Dạ thú (1)

Mạnh Hà Trạch không tìm thấy Tống Tiềm Cơ, vừa quay lại liền bị một đám ngoại môn đệ tử vây quanh chúc mừng, giống như anh hùng chiến thắng trở về vậy, bao quanh hắn đến tận chỗ rút thăm thi đấu.

Dọc theo đường đi không ngừng có đệ tử gia nhập vào đoàn chúc mừng, hình thành một tiểu đội quy mô không hề nhỏ. Cơ hồ toàn bộ ngoại môn đều tới trợ uy cho hắn.

Có lôi đài vẫn còn chưa kết thúc, chưa định được ra ai là người chiến thắng của vòng thứ tư cho nên việc rút thăm vẫn chưa thể bắt đầu được.

Trong lúc chờ đợi, bề ngoài Mạnh Hà Trạch vẫn tỏ ra bình tĩnh tiêu sái, nhưng lại âm thầm dựng lỗ tai nghe ngóng ngước khác nghị luận về bản thân mình:

“Nhân gia ở ngoại môn còn có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ, không biết hắn học công pháp ở đâu, tu luyên như thế nào nữa?”

“Vòng đấu vừa rồi tuy chiến thắng nhưng cũng là thắng hiểm, không biết ở vòng sau hắn còn có thể giành chiến thắng được không?”

Ngẫu nhiên cũng nghe được vài tiếng ghen tị chua ngoa, kiểu như là ‘Người này chẳng qua chỉ là chân chó trông cửa cho Tống viện’ hay ‘Môn hạ chó săn của Tống Tiềm Cơ’. Dù ai nói gì hắn cũng không thấy tức giận, nghĩ thầm, chân chó thì sao chứ, không phải ai cũng được làm chân chó cho Tống sư huynh đâu.

Kể cả các ngươi có muốn làm nhưng nếu không biết chăm sóc hoa cỏ cùng nhóm lửa nấu nướng thì cũng chẳng khác gì phế vật, Tống sư huynh cũng sẽ không chấp nhận đâu.

Sắc trời tối dần, gió núi càng thêm lạnh lẽo.

Đánh tiếp một vòng cuối cùng nữa là sẽ kết thúc ngày hôm nay. Người thất bại sẽ về nhà dưỡng thương tắm rửa đi ngủ. Người chiến thắng ngày mai tiếp tục thi đấu tiếp.

Số lôi đài trên quảng trường đã giảm bớt mười cái, các tu sĩ quan chiến càng thêm tập trung, những vụ cá cược trong âm thầm cũng trở nên lớn hơn.

Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thanh không tìm thấy Tống Tiềm Cơ, chỉ có thể tiếp tục đặt cược Mạnh Hà Trạch thắng, đổi cách xưng hô từ ‘Mạnh sư đệ’ thành ‘Mạnh huynh đệ’.

“Đinh Ba Sáu Năm đấu với Bính Mười Bốn, trận đấu diễn ra tại lôi đài chữ Thiên số Hai”. Chấp sự cao giọng nói.

Nhóm ngoại môn đệ tử còn chưa biết rõ đối thủ là ai, đã có người cao giọng hô:

“Mạnh sư huynh tất thắng”

Thiếu niên ôm theo thanh kiếm cấp thấp của hắn, trên vai mang theo vô số ánh mắt chờ mong, xuyên qua đám đông đông đúc với những tiếng hô hào mãnh liệt.

****

“Báo. Tống Tiềm Cơ đã xuống lầu, đang đi ra ngoài”

“Báo. Hắn một mình xuống núi trở về ngoại môn”

“Bọn tiểu nhị mỗi người trở về vị trí của mình, chờ đến thời điểm thích hợp”

“Hoa chưởng quầy chuẩn bị ‘tấn công’ hắn”

Một chuyến đi ‘Hội ngắm hoa’ không thu hoạch được gì nhiều khiến Tống Tiềm Cơ hơi cảm thấy thất vọng. Nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn bước đi trên đường núi trong ngày xuân, trong mắt tràn đầy xuân sắc.

Ngắm núi, ngắm hoa, ngắm sóng nước, ngắm cỏ dại bên đường. Cái gì hắn cũng cảm thấy thật đáng yêu.

Nhưng lúc này lại gặp phải mấy người đang trang cãi chặn mất đường đi của hắn.

Bốn năm đại hán hình thể to béo, biểu tình cường hãn hung ác đang cười đùa vây quanh một vị nữ tu áo trắng yếu đuối.

Vị nữ tu kia ngoại trừ không che mặt, còn lại từ quần áo trang điểm cho đến thân hình khí chất đều cực kỳ tương tự Hà Thanh Thanh.

“Mời ngươi tới chơi là đã cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có không biết điều”

“Nhà ngươi còn đang thiếu chúng ta tiền đó, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”

Nữ tu nghe thấy thế từng bước lui về phía sau, sắc mặt hoảng sợ nói:

“Đây là Hoa Vi Tông, là Đăng Văn đại hội, ngay giữa ban ngày ban mặt….”

Không chỉ dáng người nhỏ bé yếu đuối, nàng còn có một khuôn mặt thuần khiết đáng thương giống như một bông sen nổi trên mặt nước.

Nhóm ác bá phá lên cười.

“Giờ này làm gì còn là ban ngày nữa, trời sắp tối đen đến nơi rồi kìa”

Có người đẩy vào đầu vai nàng, nàng liền duyên dáng hét to một tiếng rồi lảo đảo ngã xuống. 

Lúc này cũng chính là lúc Tống Tiềm Cơ đi ngang qua. Bước đi thong thả chậm rãi.

Làn váy nữ tu tung bay, giống như con bướm bị gãy cánh, sắp ngã vào trong lồng ngực vị tu sĩ qua đường này. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng chứa đầy nước mắt, dính ướt hàng lông mi cong vút, muốn rơi lại không rơi được, trông yếu ớt động lòng người.

Trước tình cảnh này, ai mà không xót xa?

Nhưng Tống Tiềm Cơ chỉ nhìn lướt qua, bước chân không có dừng lại.

“Ầm”

Ống tay áo bằng lụa trắng đang giơ cao của nàng lướt qua người hắn. ‘Con bướm gãy cánh’ ngã xuống mặt đất gây nên một trận bụi mù, giống như một chiếc bánh tráng rơi xuống chảo vậy.

Nàng quên cả việc không chế biểu tình của mình, không thể tin được mà trừng lớn mắt nhìn hắn.

Tống Tiềm Cơ vậy mà lại né tránh? Hắn tu luyện thân pháp gì vậy?

Giống như chỉ đơn giản tránh đi một cây đại thụ chặn đường, hắn tiếp tục đi về phía trước, bước chân vẫn chậm rãi như cũ.

‘Nhóm ác bá’ đều mang biểu tình kinh ngạc.

“Uy, ngươi tại sao lại có thế như thế chứ, không nhìn thấy nơi này có một vị tiên tử hay sao?”

Đúng lúc này, có một thanh niên tu sĩ đi từ phía đối diện nhìn thấy, một bên khiển trách Tống Tiềm Cơ không biết thương hương tiếc ngọc, không có lòng rút đao tương trợ, một bên lại đi nhanh hai bước, giơ tay đỡ lấy nữ tu đang gặp nạn kia, ôn nhu cười nói:

“Tiên tử đừng sợ”

Tống Tiềm Cơ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không quay đầu lại.

Không khí tức khắc trở nên thập phần xấu hổ.

Ngươi là ai? Ngươi lại từ đâu tới?

Thần sắc nữ tu biến đối, làm bộ như không thấy cánh tay đang đưa ra kia, nhanh nhẹn bò dậy, bước nhanh đuổi kịp Tống Tiềm Cơ.

Nhận ra tốc độ chính mình hơi quá nhanh, liền nhẹ giọng giải thích:

“Làm phiền vị đạo hữu này cùng ta đồng hành một đoạn đường. Đạo hữu mặc sắc phục đệ tử Hoa Vi Tông, bọn họ sẽ không dám động đến chúng ta”

Tống Tiềm Cơ không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, thậm chí làm như không nhìn thấy nàng.

Nữ tu rũ mi rũ mắt đi theo bên cạnh hắn, bề ngoài thì nước mắt lã chã muốn khóc nhưng trong lòng thì lại nổi giận đến mức sắp hỏng mất:

“Là ai để cho cái tên người qua đường này tới đây vậy? Cả một đám gia hỏa không được tích sự gì, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều”

Nàng mang theo bộ dáng bị hoảng sợ, đi đường cũng không xong. Gặp phải hòn đá sẽ vấp phải rồi ngã về hướng Tống Tiềm Cơ, đáng tiếc đều không thành công, nhiều nhất chỉ đụng được tới góc áo của người nọ.

Sau đó, mỗi lần Tống Tiềm Cơ thấy hòn đá nhỏ nào cũng đều nhẹ nhàng đá văng đi, mỗi lần đều nhanh hơn nàng một bước làm nàng đến cơ hội vấp ngã cũng không tìm thấy.

Các đệ tử đều đã tụ tập hết ở quảng trường chờ xem trận tỷ thí của Mạnh Hà Trạch cho nên toàn bộ ngoại môn liền trở nên hết sức yên tĩnh.

Trước cửa Tống Viện vẫn xanh tốt um tùm như cũ, năm sáu chú chim sẻ nhỏ đậu ở phía trên hàng rào trúc, khoác lên những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn mà chải vuốt bộ lông.

Nữ tu nhân cơ hội Tống Tiềm Cơ mở cửa, linh hoạt nhảy vào trong tiểu viện.

“Đa tạ đạo hữu đã một đường đồng hành cùng ta. Trên người ta cũng không có gì quý giá, để ta giúp đạo hưu pha ly trà, cảm tạ ơn che chở của đạo hữu”

“Không cần”. Tống Tiềm Cơ nói.

Nữ tu vội vàng nói:

“Lúc này những người đó hẳn vẫn còn đang ở trên đường chờ ta, đạo hữu có thể cho ta ở lại chỗ này một lát để tránh né bọn họ được không?…. Chỉ một lát thôi”

Nàng tỏ ra mảnh mai, người run rẩy.

“Ngươi cứ tùy tiện”

Hết chương 69.
Bình Luận (0)
Comment