“Tuy rằng ta là Y tu, không hiểu lắm về cách chiến đấu, nhưng ta cũng nhìn ra được, hắn đang bị người áp chế, ta không hiểu hắn sẽ thắng bằng cách nào?”. Có vị nữ tu thắc mắc.
Nàng không sợ bị người khác chê cười nàng là người ngoài nghề, nhãn lực nông cạn, trực tiếp hỏi ra vấn đề mà mọi người ở đây đều muốn biết.
Trên lôi đài, nửa bên ống tay áo của Mạnh Hà Trạch bị máu tươi nhiễm đỏ, chật vật mà né trái tránh phải, chỉ dùng khinh thân thuật để đối phó, không có biện pháp đánh trả.
Mà đối thủ của hắn thì sắc mặt hồng nhuận, khi huy động trọng kiếm phát ra lôi quang lập lòe, tiếng gió gào thét, giống như mãnh hổ đang vồ thỏ.
Tống Tiềm Cơ nói:
“Sau ba chiêu nữa, hắn sẽ chuyển bại thành thắng”
Trần Hồng Chúc chăm chú theo dõi, chợt phát hiện tuy Mạnh Hà Trạch né tránh vất vả nhưng bộ pháp không hề loạn, giống như đang trong một buổi biểu diễn thì đúng hơn, mỗi lần bước ra đều có thể vừa vặn tránh được kiếm phong.
Đối thủ của hắn thì ngược lại, đã thở hổn hển như trâu, đánh lâu mà không cách nào kết thúc được trận đấu, mỗi lần ra chiêu đều chỉ kém một chút là kết liễu được đối thủ, cho nên đã dần mất đi sự kiên nhẫn, trở nên càng ngày càng nóng nảy.
Tiết tấu của trận đấu vậy mà lại nằm trong tay Mạnh Hà Trạch.
Phong Tử Y cũng nhìn ra điểm không đúng:
“Hắn ở Hồ Dao Quang thắng được nhiều pháp khí tốt như vậy mà hiện tại lại không lấy ra sử dụng. Hắn nghĩ muốn để dành đến vòng thứ năm hay thứ sáu sao? Hắn tự tin vòng này có thể giành chiến thắng sao?”
Lòng hiếu kỳ của chúng nữ càng trở nên mạnh hơn, tập trung tinh thần chăm chú nhìn thiếu niên áo lam trên lôi đài, bị hắn nhất chiêu nhất thức tác động tới tâm thần, trong vô thức đã quên mất nói chuyện phiếm cũng như quên cả việc ngắm hoa.
Mạnh Hà Trạch cơ hồ đã thối lui đến góc lôi đài, mắt thấy không còn đường lui nữa, đối thủ của hắn thấy vậy liền nhảy lên cao, chém một kích lôi đình xuống đầu hắn.
Điện quang che kín toàn bộ lôi đài. Có người không đành lòng xem tiếp, nhắm chặt mắt lại.
Mạnh Hà Trạch đạp một chân vào góc lôi đài, mượn lực phi thân lên đón đỡ, muốn làm một kích tất sát cuối cùng.
Nhưng trong nháy mắt hai thanh kiếm chạm nhau, thân hình của hắn lại biến mất trong hư không.
Thân pháp hắn nhanh như gió, quỷ dị lách qua người đối thủ, sau đó vận toàn bộ linh lực của mình, trở tay giáng một chưởng hung mãnh vào giữa lưng đối thủ.
“Oanh”
Thân hình khổng lồ của đối thủ hứng chịu một đòn nặng nề liền bay ra khỏi lôi đài, gây nên một trận bụi mù mịt. May mắn đệ tử Chấp pháp đường ngoài lôi đài đã kịp thời sơ tán đám người đang quan chiến, nhờ vậy mới không có người nào bị ngộ thương.
“Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch chiến thắng--------”. Trọng tài cao giọng tuyên bố.
Mạnh Hà Trạch lúc này cũng kiệt sức, lấy kiếm chống xuống đất làm điểm tựa, cúi đầu nhếch miệng cười.
“Mạnh sư huynh thắng rồi”
“Ngoại môn chúng ta lại thắng tiếp rồi”
Phía sát lôi đài im lặng trong phút chốc, ngay sau đó bộc phát tiếng hoan hô rung trời. Tiếng la lớn nhất, nghe đến tê tâm phế liệt nhất thế nhưng lại không phải của đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông, cũng không phải của những người bạn mới của Mạnh Hà Trạch ở các môn phái khác, mà là của hai cái ma bạc Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành:
“Linh thạch, linh thạch. Chúng ta thắng rồi”
“Hắn thật sự giành được chiến thắng”. Nhóm nữ tư trên sân thưỡng cũng đồng loạt vỗ tay hoan hô.
“Ý thức, tiết tấu chiến đấu đều rất không tồi. Rất có tổ chức. Quan trọng nhất là vẫn giữ được sự trầm ổn, gặp nguy không loạn, nhờ đó mới có thể nắm bắt được sơ hở của đối thủ”. Trần Hồng Chúc hỏi:
“Là ngươi dạy hắn à?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Không, là do thiên phú của hắn”
Lan can ban công bằng phẳng mà rộng lớn, cũng bày đầy các bình hoa đủ màu sắc. Trong bình cắm các bông hoa hôm nay mới vừa cắt, tuy không quý hiếm bằng các loại được bảo vệ trong lồng lưu li nhưng vẫn tỏa ra nét kiều diễm. Nếu đứng ở phía bên ngoài mà nhìn lên thì sẽ thấy một tòa tiểu lâu với đầy hoa tươi nở rộ.
Phong Tử Y từ xưa đến giờ đều thích chơi đùa, thích náo nhiệt, dưới trạng thái hưng phấn, nàng duỗi tay rút ra một cánh tường vi màu vàng, ném xuống lôi đài:
“Đánh đẹp lắm”
Các nữ tu khác thấy thế cũng sôi nổi rút hoa tươi trên lan can ra ném xuống.
“Mạnh sư huynh, có người ném hoa cho ngươi kìa”. Chu Tiểu Vân kinh hỉ hô lên.
Mạnh Hà Trạch tiện tay tiếp được một bông. Hắn vẫn đang chìm đắm trong đao quang kiếm ảnh của trận chiến vừa rồi, chưa kịp lấy lại tinh thần, không khỏi trố mắt nhìn.
“A, đứng bên kia hình như là Tống sư đệ”. Từ Khán Sơn vui vẻ ra mặt, hướng phía Khâu Đại Thành nói:
“Lần này phải cảm tạ Tống sư đệ giúp chúng ta phát tài”
Khấu Đại Thành nói:
“Đương nhiên rồi, chỉ cần hắn nói đặt cược cho ai, chúng ta liền đặt cho người đó, tuyệt không hai lời”
Mạnh Hà Trạch nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ đang đứng dựa vào lan can, thân hình mảnh khảnh đứng dưới ánh chiều tà của hoàng hồn như phủ lên một lớp viền vàng quanh người, giống như một vị thần tiên.
Vô số đóa hoa tươi từ sau lưng Tống Tiềm Cơ bay ra, dưới ánh nắng chiều đầy trời càng trở nên xán lạn và huy hoàng.
Trăm hoa tung bay, chỉ hắn đứng yên bất động.
Một cơn mưa hoa bao phủ trời đất, cũng đem Mạnh Hà Trạch bao phủ lấy.
Vố số người hoan hô, trầm trồ khen ngợi hắn, giống như toàn bộ thế giới đều đang xoay quanh hắn vậy.
Thiếu niên mười bốn tuổi từ hai bàn tay trắng đến nay có được tất cả.
Như thế nào không hoa mắt say mê.
Ánh mắt mọi người trong quảng trường đều bị thanh thế to lớn của trận mưa hoa từ trên trời giáng xuống này hấp dẫn.
Mọi người đều nghị luận với nhau xem là ai từ trên tiểu lâu ném hoa tươi xuống, thiếu niên áo lam đang đứng kia là nhân vật phương nào.
Ban đầu có người suy đoán hắn phải xuất thân từ danh môn thế gia mới có thể phô trương lớn như vậy. Nhưng sau khi nghe được hắn chỉ là đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông thì nghị luận lại càng trở nên kịch liệt hơn nữa. Có người hâm mộ cũng có người đố kỵ:
“Còn trẻ tuổi như vậy đã đạt được Trúc Cơ, thật là thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng”
“Không hiểu thế đạo gì nữa, chúng ta đánh đẹp mặt như vậy cũng không có nhân gia nào ở trên lầu thèm nhìn chúng ta. Vậy mà tiểu bạch kiểm này chỉ là chiến thắng một hồi Võ thí, sao có cảm giác giống như hắn đã đoạt được giải nhất Đăng Văn đại hội vậy?
Mạnh Hà Trạch ngửa đầu nhìn hoa rơi, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào. Chờ hắn thanh tỉnh lại, liền ra sức vẫy tay với Tống Tiềm Cơ, nhưng lại phát hiện Tống Tiềm Cơ đã không còn đứng đó nữa.
Khu vực lan can chỉ còn lại một nhóm nữ tu quần áo hoa lệ, minh diễm động lòng người, đang phe phẩy quạt tròn, che mặt khẽ cười.
Mạnh Hà Trạch quẫn bách đỏ mặt, lập tức buông tay xuống, đưa ra sau lưng nắm nắm góc áo. Nhưng nhất cử nhất động hiện tại của hắn đều đang ở dưới cái nhìn chăm chú của đám đông.
“Ái chà, hắn còn thẹn thùng kìa”.
Càng nhiều người cười nói, Mạnh Hà Trạch càng đỏ mặt hơn, cúi đầu đi xuống lôi đài, muốn đi tìm Tống Tiềm Cơ.
Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, Tống Tiềm Cơ đã đi đâu mất rồi.