“Không có gì”. Diệu Yên nhẹ giọng nói.
Nàng mặc váy dài màu thủy bích, ngồi ở phía cuối ban công, sau lưng là biển mây bị nắng chiều nhuộm hồng.
Ngày đêm trôi nhanh, vĩnh viễn không dừng.
Lông mi mỹ nhân buông xuống, khóe môi nở một nụ cười vừa phải, khăn che tay theo gió nhẹ tung bay, đẹp như một bức họa vậy.
Trong bức họa không có người nào khác.
Trên ban công tiếng cười đua khắp nơi nhưng bên người nàng lại trống vắng hiu quạnh, chỉ có chậu Ngân Sen trước mặt.
Phần lớn nhóm nữ tu đều không thích nàng. Rõ ràng bản thân không ai trời sinh thích làm nền cho người khác, thích làm lá xanh đối lập với hoa đỏ cả.
Dù vậy, đại bộ phận người bề ngoài vẫn tỏ ra thân thiện với nàng. Duy chỉ có Trần Hồng Chúc là khác biệt, nàng dám đem vui buồn viết trên mặt, không sợ bị người khác đánh giá hay ghen tị.
Thời điểm Tống Tiềm Cơ và Diệu Yên mở miếng nói chuyện với nhau câu đầu tiên, Trần Hồng Chúc đã chú ý tới. Ngay lập tức, sắc mặt nàng biến đổi, không còn rảnh rỗi để để ý tới người bên cạnh đang hỏi ý kiến của nàng nữa mà trực tiếp đứng dậy đi về phía hai người kia.
Phong Tử Y cũng đứng lên đi tới, Bạch Hổ lắc lắc cái đuôi theo sát nàng.
Các nàng đều biết câu danh ngôn kia của Tống Tiềm Cơ. Bản thân Diệu Yên cũng biết.
Tống Tiềm Cơ biết rõ là Diệu Yên cũng biết mà còn dám cùng nàng trò chuyện sao? Cứ như vậy đưa tới cửa không sợ bị nàng nhân cơ hội mà làm khó dễ sao?
Cả hai đều linh cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra nên vội vàng đi tới, lại chỉ nghe thấy bọn họ nói ‘Đa tạ’ và ‘Không có gì’ với nhau.
Trần Hồng Chúc mờ mịt, tính huống gì thế này?
Phong Tử Y nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệu Yên không nhận ra Tống Tiềm Cơ, chỉ nghĩ hắn đến để bắt chuyện với nàng sao?
Kỳ thật trí nhớ của Diệu Yên rất tốt, gặp qua người nào đều sẽ không quên. Ngay thời điểm Tống Tiềm Cơ vén rèm bước ra ban công, nàng liền đã nhận ra hắn.
---- Chính là tiểu đệ tử ngoại môn có duyên gặp mặt trên Thệ Thủy Kiều kia, gần đây thanh danh cũng vang dội.
Đổi lại là tu sĩ trẻ tuổi khác mà trực tiếp vén lên rèm che, xâm nhập vào buổi tụ hội của nhóm nữ tu bọn họ, chắc chắn sẽ khiến bọn họ khó chịu và bực bội.
Nhưng hành động của người này lại mang theo sự tự nhiên trôi chảy khiến cho đến cả nữ tu có tính tình ương ngạnh nhất cũng không trách tội hắn mà ngược lại còn giải thích giúp hắn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, nhìn ánh mắt của hắn là Diệu Yên đã biết hắn không thích mình. Không giống những kẻ trong tâm thì yêu thích sắc đẹp nhưng ngoài miệng lại nói vạn pháp toàn không.
Người này nói mình không tốt không phải cố ý lừa thiên hạ để nổi danh mà thật sự cảm thấy mình không tốt.
Thời điểm hắn ngắm bông Ngân sen, ánh mắt hắn trong veo như dòng thanh tuyền, khóe miệng mang theo ý cười, khí chất ôn hòa. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của mình thì liền trở nên lãnh đạm hẳn.
Điều này khiến cho trong lòng Diệu Yên có phần không thoải mái, thậm chí là không phục. Vì thế nàng mở miệng nói:
“Nếu ngươi thích bông Hàn đàm Ngân Sen này, trong trúc lâu của ta vẫn còn một bông nữa, ngươi có lấy không ta tặng?”
Vốn dĩ nàng không nên nói ra những lời này cho nên lời vừa ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy hối hận.
Hai người Trần Hồng Chúc và Phong Tử Y trước giờ luôn đối đầu nhau nhưng lần này lại có chung một suy nghĩ. Các nàng liếc nhìn nhau, đều thấy trên vẻ mặt người đối diện mang theo sự chấn kinh.
Đây vẫn là Diệu Yên sao? Diệu Yên sẽ không bao giờ cho người khác bất cứ thứ gì, càng sẽ không chủ động tặng đồ cho bất luận tu sĩ trẻ tuổi nào.
Tống Tiềm Cơ lại nói:
“Đa ta tiên tử, ta không cần”
Tạm thời hắn không có dự định gieo trồng linh thảo, hơn nữa trong tay hắn cũng không có hàn linh thạch. Chỗ hoa này còn phải được bảo vệ bởi lồng lưu li có khắc Tụ Linh trận, hắn cảm thấy chúng tuy mỹ lệ nhưng lại lạnh lẽo, thiếu khuyết tự nhiên sinh cơ.
Tống Tiềm Cơ nói xong liền cáo từ. Thần sắc Diệu yên khẽ biến nhưng mau chóng khôi phục trở lại như thường.
Trần Hồng Chúc và Phong Tử Y thấy hắn rời đi không chút nào lưu luyến, không khỏi lộ ra biểu tình như gặp quỷ.
Diệu Yên bị từ chối sao? Đường đường đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới lại bị một đệ tử ngoại môn Hoa Vi Tông từ chối sao?
Chuyện này mà nói ra liệu có ai tin tưởng không chứ?
Trần Hồng Chúc hận không thể ngửa mặt lên trời mà cười to.
Cái nữ nhân mang khuôn mặt giả tạo, dối trá đến cực điểm này sớm nên nếm thử tư vị vấp phải trắc trở.
Nàng vui sướng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ, người xem đi, không phải tất cả mọi người trên đời đều là lục xác vương bát, đều cam tâm tình nguyện hết mình vì ngươi.
Nhưng nhìn bóng dáng cô độc dưới ánh hoàng hôn của Diệu Yên, không biết vì sao nàng lại thấy có phần đáng thương.
“Đợi đã”. Phong Tử Y gọi Tống Tiềm Cơ lại, rối rắm nói:
“Ngươi cứ như vậy mà đi sao? Không phải ngươi tới ngắm hoa sao?”
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Đã ngắm xong rồi”
Khiến cho Phong Tử Y kinh ngạc chính là thái độ người này vẫn thật lễ phép như cũ. Ngay cả thời điểm lúc nãy hắn từ chối Diệu Yên cũng không hề mang theo cảm xúc vui buồn cá nhân mà đơn giản chỉ là hắn thật sự ‘Không cần’ mà thôi.
Đôi mắt Phong Tử Y xoay chuyển, thay đổi đề tài:
“Ngày đó bên Hồ Dao Quang, cái người đi cùng ngươi đâu rồi? Như thế nào hôm nay không thấy hắn?”
“Hắn đang tham gia Võ thí ở phía dưới”. Tống Tiềm Cơ trả lời.
“Là lôi đài nào vậy?”. Trần Hồng Chúc không tiếp tục nhìn Diệu Yên mà đi trở về trong nhóm nữ tu:
“Để chúng ta nhìn một chút”
Tống Tiềm Cơ đi đến sát lan can ban công, chỉ hướng lôi đài của Mạnh Hà Trạch:
“Ngay đằng kia”
Nhóm nữ tu hứng thú bừng bừng bu lại mà xem, sau khi thấy rõ liền có chút thất vọng.
Thiếu niên kia buộc tóc đuôi ngựa, một thân mặc áo choàng vải thô màu lam, mang theo một thanh kiếm cấp thấp thô ráp, tuy bộ dáng oai hùng nhưng tình cảnh lúc này lại khá chật vật, cả người đầy vết thương.
Đối thủ của hắn có thân hình cao lớn, cao phải đến chín thước, cầm trong tay một thanh trọng kiếm phong lôi, thời điểm vung lên khí lực đạt tới ngàn cân, một kiếm bổ xuống khiến cho trận pháp phòng hộ của lôi đài cũng phải rung lên.
“Hắn sắp thua phải không?”. Phong Tử Y tiếc nuối nói:
“Không sao, vào được đến vòng thứ tư là đã tốt rồi, phần thưởng của vòng này cũng đã rất khá rồi”
Trần Hồng Chúc nói:
“Vận may của hắn không tốt, đối thủ của hắn cao hơn nửa cảnh giới, linh khí sung túc, căn cơ cũng vững chắc”
“Không, hắn rất nhanh sẽ chiến thắng”. Tống Tiềm Cơ nói.
Chúng nữ rõ ràng không tin, âm thanh cười đùa vang lên liên tục. May là mọi người còn cho rằng hắn là bạn của Trần Hồng Chúc và Phong Tử Ý, nể mặt mũi hai người đó nên mới không có mở miệng trào phúng.
Hơn nữa, từ khi hắn tiến vào đây đến giờ, chỉ đi xung quanh ngắm hoa chứ không tự tiện lại gần bắt chuyện với bọn họ. Chính điểm này khiến cho không ít nữ tu ở đây cảm thấy vừa ý.
Rất nhiều mỹ nhân nhìn giống như cao không thể với tới, nhưng thật ra chỉ cần ngươi không bóng bẩy, không tự luyến, không tự cho mình là thông minh xuất chúng, mang một tâm thái bình thường thì ngươi đã đánh bại được 99% những kẻ tự mãn tự cho mình là ‘Phong lưu tài tuấn’ và sẽ được mỹ nhân đánh giá là ‘Cũng không tệ lắm’ rồi.