Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66. Người Ngoài Nghề (2)

Chương 66. Người ngoài nghề (2)
Chương 66. Người ngoài nghề (2)

Tống Tiềm Cơ nhìn theo hướng được chỉ, xuyên thấu qua một tấm rèm lụa màu trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy muôn hoa đua thắm khoe sắc, còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa êm tai.

Một tấm rèm hơi mỏng manh, treo lơ lửng bất động, không có ai vén lên, giống như một bức tường thành bằng sắt thép ngăn cách tầng lầu làm đôi.

Mọi người nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tống Tiềm Cơ đi về phía ban công, giống như đang chờ một hồi náo nhiệt lớn, muốn xem kết cục của hắn như thế nào.

Phía ban công, hơn mười vị nữ tu với trang phục hoa lệ lộng lẫy đang cười nói rôm rả với nhau. Trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc chậu ngọc nhỏ được chạm trổ tinh xảo.

Bên ngoài có một cái lồng bằng lưu li trong suốt bao bọc cả chậu hoa lại. Vách lồng còn được khắc Tụ linh trận cỡ nhỏ. Bên trong lồng lưu chuyển ánh huỳnh quang, trông thật mê ly.

Hoàng hôn rực rỡ giữa biển mây, các nàng ngồi trong nắng chiều uống trà, ngắm hoa, thỉnh thoảng nhìn xem quảng trường phía dười lầu.

Tòa lầu này có tầm nhìn rộng rãi, tu sĩ lại có thị lực rất tốt, ngồi trên này có thể nhìn bao quát hết các lôi đài khác nhau phía dưới.

Nhưng cũng chỉ vừa mới đến vòng thứ tư của Võ thí, cũng nhìn không ra ai nổi bật cả nên các nàng phần lớn thời gian chỉ dùng để ngắm hoa:

“Chậu Kim tuyến Ngọc Hải Đường này của Vân tiên tử phải mười năm mới nở một lần, cánh hoa đúng là trong suốt như ngọc”

“Chậu Thủy tinh Ngân Đỗ Quyên này của Mộng tiên tử càng đẹp hơn, ngân quang lập lòe giống như bầu trời sao, ta rất thích”

“Đóa Thất sắc Vân Hà Mẫu Đơn này của Phong tiên tử đâu chỉ có bảy màu mà tận mười màu liền, đây mới đúng là quốc sắc thiên hương”

Một con Bạch Hổ nằm bên chân nữ tu áo tím, cả người thuần một màu trắng không có bất kỳ một màu nào khác ngoại trừ hoa văn ngọn lửa trên trán.

Nó khẽ ngáy, nếu không phải có hình thể quá lớn thì nhìn nó giống như một con mèo trắng ngoan ngoãn.

Bỗng nhiên, màn lụa bị một bàn tay vén lên, ánh sáng bên ngoài ban công bỗng chốc trở nên tán loạn.

Nhóm nữ tu bất giác nhíu mày.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Quấy rầy”

Lời còn chưa dứt, mãnh hổ đang nằm ngủ say trên mặt đấy bỗng mở to đôi mắt màu đỏ đậm, chồm tới, mở to cái miệng đầy răng năng lao thẳng về phía người vừa vén màn.

“Ngao”. Tiếng hổ gầm chấn động cả tòa lầu.

Mặc dù các tu sĩ bên ngoài đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra nhưng vẫn cảm thấy tâm thần chấn động.

Hổ trảo xé gió lao tới, gần ngay trong gang tấc, Tống Tiềm Cơ đã không kịp né tránh, nhưng hắn lại không lùi mà tiến về phía trước, đối mặt với mãnh hổ đang lao tới.

Hắn nghĩ, hội ngắm hoa này lại còn cần linh thú trông cửa sao? Không cần thiết đi.

Một giọng nữ quát lên:

“Sơ Tuyết, quay lại”

Bạch Hổ theo bản năng nghe lời quay lại, nhưng lúc này thân hình đang ở giữa không trung, nên thu thế không kịp ngã lăn một vòng, phát ra âm thanh rên rỉ ủy khuất.

Tấm rèm một lần nữa rơi xuống, ngăn cách ánh mắt nhìn trộm của những người phía bên kia.

Chúng tu sĩ không dám tin tưởng.

“Ngốc tử kia vậy mà không bị xé nát?”

“Hắn ra ngoài được rồi. Hắn ra bằng cách nào vậy?”

“Không đúng, trông hắn rất quen mắt, hắn…”. Có người cả kinh nói:

“Hắn chính là Tống Tiềm Cơ”

Phía sân thượng, nhóm nữ tu nghi hoặc đánh giá người mới tới.

Phong Tử Y sờ soạng đầu hổ một hồi rồi đứng dậy cười khanh khách nói:

“Tống đạo hữu, không dọa sợ ngươi chứ?”

Trần Hồng Chúc cơ hồ cũng đồng thời đứng lên:

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

Nàng không biết nên cao hứng hay buồn bực, tại sao đi đâu cũng gặp Tống Tiềm Cơ vậy?

Người này quá có khả năng gây chuyện, chỉ vì không để hắn kịp thời xuống núi thôi, hắn có nhất thiết phải một hai đem Hoa Vi Tống nháo đến gà bay chó sủa như vậy không?

“Ta tới ngắm hoa”. Tống Tiềm Cơ nói.

Chúng nữ tu chờ hắn tiếp tục giải thích, ai ngờ hắn nói xong liền không nói thêm gì nữa, đi thẳng về hướng bàn ngọc, xem xét những đóa hoa bên trong lồng lưu li.

Phong Tử Y giải thích:

“Người này ta có nhận biết, tính cách của hắn là như thế chứ cũng không phải muốn đường đột chư vị đâu”

“Chẳng lẽ hắn thật sự đi ra đây chỉ để ngắm hoa sao?”

Phong Tử Y gật đầu:

“Đúng vậy”

Nàng muốn nói thêm một câu, ngươi chớ nên tự mình đa tình, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, giống như chính mình cũng đang tự mình đa tình nên chỉ đành nói:

“Chúng ta cũng tiếp tục ngắm hoa đi”

Trần Hồng Chúc nghiêng đầu trợn mắt nhìn nàng, khó chịu mà nghĩ, các ngươi giống như rất quen thuộc sao? Nói kiểu gì giống như đây là đệ tử Đại Diễn Tông các ngươi vậy?

Tống Tiềm Cơ đột nhiên hỏi:

“Xin hỏi đạo hữu, đóa hoa này được trồng như thế nào vậy, vì sao lại bỏ vào trong đất mấy khối ô kim khoáng thạch?”

Thái độ hắn lễ phép, không giống đang cố ý tìm lỗi.

Vị nữ tu bị hỏi lại không biết phải trả lời làm sao, chỉ miễn cưỡng cười nói:

“Trong nhà ta có vị luyện đan sư am hiểu nuôi trồng linh thảo, đây là do hắn bỏ, ta cũng không biết nguyên do”

Tống Tiềm Cơ tiếc nuối gật đầu.

Hắn lại hỏi thêm hai ba câu đều không có được câu trả lời mong muốn, liền biết nhòm người này căn bản không hiểu thổ nhưỡng địa chất, nhiệt độ khô ẩm, phân nước cân bằng.

Thế này cũng xứng gọi là ‘Hội ngắm hoa’ sao?

Trong lòng hắn liên tục lắc đầu, hóa ra ở đây toàn là người ngoài nghề. Bọn họ căn bản không hiểu trồng trọt.

Tống Tiềm Cơ chậm rãi đi lại, cúi người tiếp tục xem xét.

Đến phía cuối bàn ngọc, nhìn thấy một chậu nước bên trong có một bông Ngân Sen nở rộ. Hắn hỏi:

“Xin hỏi đạo hữu, dưới đáy nước tại sao phải bỏ thêm hai miếng hàn tinh thạch vậy?”

Người phía sau chậu hoa ngồi lặng lẽ, thanh âm nhàn nhạt:

“Chậu Ngân Sen này của ta trời sinh ưa lạnh, chỉ sinh trưởng ở hàn đàm vực sâu nơi Huyết Hà cốc. Bỏ thêm hàn tinh thạch nhằm mục đích bảo trì nhiệt độ của nước, hai miếng là thích hợp nhất, không thể nhiều hơn. Hoa rời cành cũng như người rời quê hương. Cho nên cả nước trong chậu cũng được lấy từ hàn đàm.”

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Đa tạ”

Hắn bỗng cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, liền ngẩng đầu lên, đón ánh nắng chiều nhìn xem.

Gương mặt này cũng rất quen thuộc.

Là Diệu Yên…

Hết chương 66.
Bình Luận (0)
Comment