Tống Tiềm Cơ men theo mùi hương hoa đi lên tiểu lâu, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng phía bên trọng, đã có một mảnh màu xanh lục đậm nhạt đan xen đập vào mắt.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là sáu vị mặc cẩm y màu xanh đậm nhạt khác nhau, đeo bảo khí trang sức lấp lánh khắp người.
Thanh Nhai lục hiền cũng nhìn thấy Tống Tiềm Cơ.
Nhìn thấy thân ảnh ác mộng từ cửa thang lầu chậm rãi đi lên làm cho họ như trở về thời điểm ở cửa Tống viện. Ngay cả ánh nắng hoàng hôn chiếu nghiêng qua khung cửa sổ cũng đều trở nên giống hệt như ngày hôm đó.
Nếu không phải đêm nay đã chuẩn bị đầy đủ, liền muốn động thủ trừng trị Tống Tiềm Cơ thì bọn họ cũng sẽ không ra ngoài thư giãn như thế này.
Ba vòng đầu của võ thí chịu hạn chế về thời gian nên không có gì đáng để xem, còn không bằng lên lầu thưởng thức nhóm nữ tu xinh đẹp ‘Đấu hoa’.
Không ngờ lại đụng mặt nhau ở đấy, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sáu người bọn họ sững sờ một lúc. Có người đã có ý muốn rút lui xuống phía dưới, có người thì mang theo biểu tình vặn vẹo. Thiếu niên đã xanh mặt nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu, ra vẻ quát hỏi:
“Ngươi lên đây làm gì?”
“Đương nhiên là tới ngắm hoa”. Tống Tiềm Cơ nói.
Sắc mặt sáu người liền trở nên cổ quái. Thiếu niên áo xanh lá cười nhạo nói:
“Một ngoại môn đệ tử như ngươi cũng muốn tới đây ngắm hoa? Ngươi thấy ngươi xứng sao?”
Nữ tu đang đấu hoa trong lâu phần lớn đều xuất thân cao quý, tài hoa hơn người, ngàn vàng cũng khó có được nụ cười của mĩ nhân, tu sĩ bình thường không dám đến trước mặt các nàng xum xoe sợ tự làm mình mất mặt.
Những linh thảo được đem ra so đấu cũng là những chủng loại quý hiếm, có giá trị liên thành. Tống Tiềm Cơ chạm vào mà hư một mảnh lá cây thôi cũng không có khả năng mà đền.
Tống Tiềm Cơ cười rộ lên.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng sáu người đều phát lạnh.
“Ngươi cười cái gì vậy?”
“Có gì buồn cười đâu chứ?”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta mỗi ngày đều trồng trọt, tuy rằng so với đại sư gieo trồng chuyên nghiệp còn có một khoảng cách khá xa nhưng tuyệt không phải là một người mời vào nghề.
Lần trước ở cửa Tống viện, các ngươi còn không phân biệt được nổi mấy cọng mầm đậu que, giờ lại tới đây tham gia ‘hội giao lưu kinh nghiệm gieo trồng’, không phải phí công giống như người mù đốt đèn sao?
Vì thế hắn chân thành khuyên bảo:
“Chính điện ở quảng trường đang thi đấu vòng loại Võ thí, trong Phong Yên cốc cũng đang thi đấu vòng loại Kì thí, hai hạng mục này đều thích hợp cho các ngươi quan chiến hơn. Còn cuộc so tài ở nơi đây, đương nhiên ta càng thích hợp hơn sáu vị đạo hữu đấy”
Sắc mặt Thanh Nhai lục hiền đỏ lên.
Thằng nhãi này dựa vào đâu mà dám tự tin, kiêu ngạo như vậy chứ?
Nhưng thấy ánh mắt của các tu sĩ khác nhìn sang phía bọn họ đều ngầm có ý vui sướng khi người khác gặp họa, giống như chỉ chờ bọn họ nháo đến động tay động chân, chọc cho nhóm nữ tu đang ‘Đấu hoa’ trong lâu không cao hứng, sẽ đuổi bọn họ xuống lầu.
Sáu người chỉ có thể truyền âm an ủi lẫn nhau:
“Hắn bất quá chỉ là một con chấu chấu sau mùa thu, Mạnh Hà Trạch cũng đã bị Võ thí làm cản trở tay chân, đêm nay để xem còn ai có thể che chở cho hắn nữa?”
Tống Tiềm Cơ:
“Làm phiền cho qua”
Sáu cây hành lá này đứng chung một chỗ, đem cửa thang lầu chặn kín mít.
Khi đi ngang qua, Tống Tiềm Cơ nghe được có người thấp giọng uy hiếp:
“Ngươi chớ có đắc ý, rất nhanh thôi sẽ khiến cho ngươi không còn cười được nữa”
Hắn nén cười gật gật đầu.
Vào đến trong lầu, Tống Tiềm Cơ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy bên trong tuy rằng có rất nhiều loài hoa nhưng lại toàn là hoa không rễ, được cắt ra cắm vào trong bình hoa tinh mỹ, chỉ có tác dụng cho người ngắm mà thôi.
Dù cho những đóa hoa này đều nở rộ mang theo vẻ diễm lệ, lộng lẫy nhưng bất quá cũng chỉ duy trì được một hai ngày. Sinh mệnh lực xa không bằng vườn rau của hắn.
Nhưng vẫn có một đám tu sĩ vây quanh bàn ngọc, khen không ngớt những bình hoa có khắc tên này:
“Bình hoa của Lý tiên tử cắm hai đóa Hồ Điệp Lan hoa cùng Vân Tiên thảo đan xen với nhau thật cân đối, hai màu đậm nhạt kết hợp, mang sắc thái thanh lệ mà không mất đi vẻ kiều diễm. Đúng là hoa cũng như người vậy”
“Bình hoa của Trương tiên tử sắp đặt đóa Ngọc Sơn hoa trà càng thêm khéo léo, nàng đặc biệt dùng một chiếc bình có màu vân thạch phối cùng với màu sắc của đóa hoa, thật là suy nghĩ tài tình độc đáo, giống như trái tim tao nhã thánh khiết của nàng vậy”
Bọn họ mượn việc tán thưởng những đóa hoa để ngầm ca ngợi chủ nhân của chúng.
Bên cạnh bình hoa, bề ngoài thì những thị nữ đang tập trung chăm sóc hoa, tưới nước tỉa cành nhưng bên trong lại ghi nhớ từng lời của từng người để trở về báo cho tiên tử nhà mình biết.
Đây là một đại hội liên hôn của các danh môn trong Tu chân giới, chỉ là không ai nói rõ ra mà thôi.
Nhưng Tống Tiềm Cơ đời trước xuất thân là tán tu, không có cơ hội kiến thức những bí mật trong vòng tròn các danh môn này, tự nhiên không hiểu được.
Hắn đứng lắng nghe một lát nhưng càng nghe càng thấy buồn bực.
Cái quái gì thế này? Các ngươi tới đây để học cắm hoa sao?
Muốn học cắm hoa mà chỉ ngắm chứ không thực hành gì hết sao?
Hắn hỏi:
“Quấy rầy một chút, xin hỏi nơi này có đóa hoa nào còn nguyên trong chậu đất không?”
Các tu sỉ trẻ tuổi nghe vậy liền ngừng cười nói.
Mọi người nhìn hắn chằm chằm, giống như trên mặt hắn cũng nở hoa vậy.
“Ngươi thật muốn nhìn chậu hoa còn nguyên đất trồng sao?”. Có người hỏi.
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Ta chính vì việc này mới đến đây”
“Chúng đều được để ở ngoài ban công”. Một người khác chỉ cho hắn phương hướng, thần sắc mang theo nét cổ quái:
“Các nàng đang ngoài đó bình chọn ra hoa vương”
“Đa tạ đạo hữu”