Giấy phù màu vàng được dán dưới mái hiên xanh xám, lay động theo gió, toả ra ánh sáng giống như một mặt trời nhỏ, chiếu rọi hạt giống vừa mới nảy mầm.
Ánh sáng kia sáng ngời lại không chói mắt, ấm áp lại không cháy bỏng.
Gió xuân thổi qua, sóng nước trong lu phản chiếu bóng mây, ôn nhu mở ra, nhè nhẹ lấp lánh.
Tống Tiềm Cơ chỉ nhìn thôi cũng thấy vui sướng thay cho đám củ sen.
Việc tự tạo ra tụ quang phù đối với hắn không tính là khó, nhưng để điều chỉnh thời gian, cường độ phát sáng sao cho hợp lí, hắn đã phải làm hỏng mất hơn mười tấm giấy phù mới thành công được.
Lúc Mạnh Hà Trạch đem theo một đám ngoại môn đệ tử tiến vào, đúng lúc thấy Tống Tiềm Cơ đang thu lại bút mực.
Mà trên bàn đang bày hai xấp phù chú mới vẽ, vết mực chu sa vẫn còn mới.
Đám đệ tử kinh ngạc, vui mừng khôn xiết:
“Tống sư huynh thật sự đang vẽ phù này!”
Trừ phi không còn cách nào khác, bằng không mọi người đều không muốn làm phiền đến Tống Tiềm Cơ, gây thêm phiền phức cho hắn. Vậy nên liên quan đến việc sắp xếp các thứ để chuẩn bị cho đấu pháp mới trên lôi đài, chẳng ai nói với hắn.
Ai mà ngờ rằng Tống sư huynh vậy mà lại biết trước, đúng là liệu sự như thần.
Tống Tiềm Cơ chỉ chỉ xấp phù bỏ đi:
“Đến đúng lúc lắm, cầm lấy đi chơi đi”
Mạnh Hà Trạch vui sướng bước vào cửa, Chu Tiểu Vân và đám người ngoài cửa cảm thán:
“Tống sư huynh trước nay đều là ngoài lạnh trong nóng như vậy, ngoài miệng thì không nhắc đến nhưng trong lòng lúc nào cũng quan tâm chúng ta nên mới phát hiện ra điểm chúng ta còn chưa nghĩ chu toàn!”
Mạnh Hà Trạch sờ sờ tấm phù, hiếu kì hỏi:
“Sư huynh, sao chỗ phù chú này lại phân thành hai xấp vậy, chúng có gì khác biệt sao?”
“Xấp này phù lực mạnh hơn nên sẽ cho ánh sáng rõ hơn”. Tống Tiềm Cơ đáp:
“Ngươi cầm đi mà chơi”
Chỗ phù này nếu treo hết dưới mái hiên, khéo chỉ nửa ngày liền có thể hong khô lu nước, nướng chết đám củ sen mất. Nhưng nghe nói giấy phù ở Hoa Vi Thành đang tăng giá, tuỳ tiện xé bỏ thì có chút lãng phí.
Mạnh Hà Trạch chần chờ:
“Vậy, đệ lấy xấp phù không sáng lắm kia là được rồi, chúng ta đổi đi?”
Hắn nghĩ, thứ đồ tốt đương nhiên phải để lại cho Tống sư huynh dùng, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà cầm đi chứ.
Tống Tiềm Cơ lòng thầm nghĩ, tiểu tử nhà ngươi nghĩ hay lắm, ngươi dùng rồi thì hai lu nước trồng sen của ta dùng cái gì?
Hắn liền quyết đoán cự tuyệt:
“Không được!”
Mạnh Hà Trạch cầm phù chú trong tay mà cảm động đến mức nước mắt vương bờ mi:
“Tống sư huynh, đệ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của huynh!”
“Hả?”. Tống Tiềm Cơ ngẩn ra.
Tiêu rồi, đầu óc tên này bị đánh cho ngốc rồi.
Mạnh Hà Trạch khống chế ý muốn khóc, hành lễ với hắn:
“Đệ còn phải vội đi rút thăm vòng tiếp theo, buổi tối đệ lại trở lại nấu mì cho sư huynh!”
Tống Tiềm Cơ đang muốn nói, ta cũng không phải không ăn mì không được, hay là ngươi đánh xong sớm về tắm rửa ngủ nghỉ đi, thì Mạnh Hà Trạch đã xoay người rời đi.
Một đám ngoại môn đệ tử dưới sự dẫn dắt của hắn như uống phải mười bát máu gà, hai mắt phát sáng, cước bộ nhanh như gió.
…….
Trong trận đấu vừa rồi, dưới thế tiến công đầy huyết tinh cùng với sự phối hợp của tiếng trống và chim bồ câu, Mạnh Hà Trạch may mà không bị loại, lấy số phiếu ủng hộ thấp nhất để miễn cưỡng chen vào vị trí thứ chín mươi tám của bách cường bảng.
Mọi người ngoài miệng thì không muốn thừa nhận bị đấu pháp mới lạ này của hắn thu hút nhưng thân thể thì vẫn vô cùng thành thật mà chờ đợi hắn rút thăm sau đó tụ tập dưới lôi đài chờ xem trận đấu của hắn.
Trận này Mạnh Hà Trạch tốc độ đánh không nhanh, nhưng lại nhiều lần ra chiêu hiểm. Hắn dùng nhiều chiêu yêu cầu cả người phải xoay tròn, mỗi lần xoay người vạt áo lại tung bay.
Một trận gió thổi qua, không biết thổi từ đâu tới vô số cánh hoa trắng muốt, bay phấp phới đầy trời.
Trên lôi đài tựa như có tuyết rơi.
Cánh hoa tránh muốt đan xen với máu huyết đỏ thắm, tạo nên một cảnh tượng thê diễm lại kinh tâm động phách.
Dưới đài có người dùng lá trúc thổi nhạc khúc, âm điệu thê lương, đau khổ, khiến người ta vô cùng chua xót.
Mãi cho đến khi Mạnh Hà Trạch thu kiếm lại, mọi người dưới đài mới hồi thần, phảng phất như mới xem xong hành trình thiếu niên gian khổ cầu tiên lộ.
“Ta phải bỏ phiếu cho hắn!”. Có nữ tu thổn thức đáp.
Lúc vòng thứ sáu mới bắt đầu, sắc trời đã dần chuyển sang hoàng hôn.
Đến khi đánh xong, bốn phía đều tối, chỉ có một tia sáng chiếu lên người hắn, chiếu sáng dung mạo nhiễm huyết sắc của hắn.
Mạnh Hà Trạch khắp người chảy máu, hắn cúi đầu lấy từ trong tay áo ra một cành hoa lê chưa nở, nhẹ nhàng thổi nở đoá hoa rồi ném xuống lôi đài.
“Đa tạ mọi người đã tới xem lôi đài của ta!”
Không biết là nữ tu nào thét lên trước, dưới đài bùng lên một trận tranh đoạt.
Hết vòng đấu này, một đoàn thể nữ tu ủng hộ Mạnh Hà Trạch đã bước đầu thành hình.
Có người tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc mỗi trận đều không trùng lặp, chỉ có thể xem một lần”
Có người lại nhỏ giọng nói:
“Ta âm thầm dùng ảnh bích thu lại rồi”
“Thật không? Ngươi ra giá đi, bán cho ta, ba trăm linh thạch được không?”
Nữ tu kia nghiến răng đáp:
“Không được, ta phải giữ lại tự mình xem!”
“Ba trăm năm mươi!”
“Không, phút giây động lòng tuổi mười bốn, là bảo vật vô giá!”
Rất nhiều nam tu không hiểu nổi:
“Ba trăm năm mươi linh thạch chỉ để xem một tên tiểu bạch kiểm sao? Đều điên cả rồi”
“Là ai rải hoa cho hắn, quá là khoa trương, giả tạo!”
“Nhưng thật sự rất đẹp mắt mà, dù sao chúng ta cũng chỉ xem chứ không bỏ phiếu, trước cứ nhìn cho đã mắt đi đã”
Mọi người ngoài miệng thì nói không bỏ phiếu chứ trong lòng đều rõ, Mạnh Hà Trạch nếu bị loại, lôi đài chẳng còn màn biểu diễn nào đặc sắc mà xem nữa.
Có vài người nghĩ, nếu mọi người đều nói không bỏ phiếu, vậy số phiếu của hắn nhất định không cao, ta bỏ một phiếu thôi, để đảm bảo hắn không bị loại là được.
Ý nghĩ này khiến số phiếu của Mạnh Hà Trạch một đường tăng vọt.
Đối với việc này, Trần Hồng Chúc tâm tình vô cùng phức tạp, Mạnh Hà Trạch là đệ tử của Hoa Vi Tông, Hoa Vi Tông đáng lẽ nên cùng chung vinh dự, nhưng Mạnh Hà Trạch lại mâu thuẫn với tông môn, toàn bộ ngoại môn vì trận đấu này mà càng đoàn kết hơn, càng khó quản thúc.
Đã có trưởng lão đề xuất, sau khi kết thúc Đăng Văn đại hội, phải đuổi toàn bộ đám ngoại môn đệ tử xuống núi, chiêu mộ lên núi một đám người mới dễ quản hơn, nghe lời hơn, nguyện ý làm công hơn, triệt để thay đổi ngoại môn.
Phong Tử Y lại có lập trường bất đồng về việc này, nàng chỉ quan tâm bản thân vui mừng náo nhiệt.
Nàng thân là nữ tu có tiếp xúc với Mạnh Hà Trạch. Trở thành người ủng hộ đầu tiên, thậm chí còn phái thị nữ đi phân phát giấy hoa tiên:
“Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch, mời tìm hiểu”
Nữ tu kéo phiếu rất có kĩ xảo, trước tiên bắt đầu từ tiểu môn phái, tham gia chỉ để trải nghiệm, các nàng bắt đầu từ những tu sĩ sớm đã bị loại.
“Vị đạo hữu này, xin chào”
Rất nhiều người lần đầu tiên trong đời được nữ tu xinh đẹp chủ động bắt chuyện, kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì, cúi người chào theo, xong liền lắp bắp:
“Ngươi, không, xin chào, xin chào tiên tử!”
“Ngươi tới từ đâu, xuất thân từ môn phái nào đều không quan trọng, chỉ cần ngươi bỏ một phiếu quý giá cho Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch, chúng ta chính là bạn tốt! Đến dây, tìm hiểu một chút về Đinh Ba Sáu Năm Mạnh Hà Trạch, đấu pháp ngươi thích hắn đều có!”
Một loạt quá trình này được thực hiện một cách lưu loát, đối phương khó mà không bỏ phiếu cho hắn.
Có người chỉ trích những nữ tu này làm loạn trật tự Võ Thí, thẩm mĩ dị dạng. Phong Tử Y liền trợn mắt mà nói:
“Chỉ cho phép các ngươi tâng bốc Diệu Yên, không cho phép bọn ta tâng bốc người khác hả”
“Sao ngươi có thể vũ nhục Diệu Yên tiên tử trước mặt mọi người như vậy?!”
“Ha, ta vũ nhục gì nàng nào? Ta cũng chẳng nói xấu gì nàng!”. Phong Tử Y cười đáp.
“Diệu Yên tiên tử cao quý như vậy, còn Mạnh Hà Trạch chỉ là một tên ngoại môn đệ tử, sao có thể đánh đồng với nhau được chứ?”
Một nữ tu khác cướp lời:
“Anh hùng không hỏi xuất thân. Luận về tu vi, Diệu Yên năm đó mười bốn tuổi đạt Trúc Cơ, Mạnh Hà Trạch năm nay mười bốn cũng đã đạt đến Trúc Cơ. Luận về danh tiếng, Diệu Yên mười bảy tuổi mọi người mới công nhận là đệ nhất mỹ nhân, Mạnh Hà Trạch năm nay nếu đứng đầu, hắn chính là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đăng Văn nhã hội giành được vị trí dẫn đầu, hắn thua kém nàng ta ở điểm nào?”
“Tỷ muội nói đúng, lại thêm mười năm nữa, Mạnh Hà Trạch nếu có thể thành công kết đan, hắn chính là Tử Dạ Văn Thù tiếp theo!”
“Thật không biết xấu hổ, cũng chỉ là hạng người loè thiên hạ, không chỉ so với Diệu Yên tiên tử mà còn dám so với Tử Dạ sư huynh? Các ngươi là đồ sứ à, đâu cũng dám chạm vào!”
Tranh cãi càng lớn, Mạnh Hà Trạch càng nổi danh.
Lôi đài số một có người đánh ra cả bộ kiếm quyết thần truyền mà không ai xem, lôi đài số hai có người sắp chiến đấu tự nhiên đột phá cũng chẳng ai để tâm, mọi người mỗi ngày đều vì Mạnh Hà Trạch mà cãi nhau om tỏi.
Bất luận là yêu hay hận, là giận hay oán, Mạnh Hà Trạch đều trở thành tâm điểm bàn luận.
Có người cảm thấy Mạnh Hà Trạch đem lại cảm giác mới mẻ cho thi đấu biểu diễn, độc đáo có một.
Hơn nữa Mạnh Hà Trạch là một gốc cây non còn chưa trưởng thành, so với đại thụ che trời, cược cho hắn sẽ thăng cấp càng có cảm giác thành tựu hơn.
Đây là cảm giác thay đổi vận mệnh người khác, đã thử là sẽ nghiện.
Có người lại cho rằng, những người ủng hộ Mạnh Hà Trạch đều là cái u ác tính của tu chân giới, nơi đâu cũng dám ăn vạ. Nhưng bọn họ lại cũng không thể cự tuyệt sự du hoặc hoa lệ kia.
Đã từng xem Mạnh Hà Trạch tỉ thí, xong nhìn lại đấu pháp truyền thống liền thấy nhàm chán, tựa như ăn cơm không cho một hạt muối nào, chẳng có chút tư vị gì.
Trừ phi là trận nào có sư huynh đệ đồng môn, bằng không chẳng ai nguyện ý rời khỏi lôi đài của Mạnh Hà Trạch .
Màn thi đấu biểu diễn của hắn cứ luôn đa dạng đặc sắc như vậy.
Tỉ như tiếng nhạc vang lên đúng lúc, điểm tô cho bầu không khí.
Tỉ như pháp khí nổ tung trong không trung, tựa như pháo hoa.
Tỉ như hàng trăm ngọn đèn cùng lúc được thả bay lên, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Bất kể kết quả của Đăng Văn nhã hội như thế nào, những khung cảnh này sẽ mãi mãi lưu lại trong trí nhớ, trở thành sắc màu rực rỡ nhất, ấn tượng nhất mùa xuân này.
……….
Vì Mạnh Hà Trạch mà Võ Thí lâm vào gió bão lốc xoáy, còn Hoạ Thí và Cầm Thí lúc này mới bắt đầu.
Hôm nay, Tống Tiềm Cơ giống như bình thường mà tưới rau, thay tấm tụ quang phù mới dưới mái hiên.
Sau đó nghênh đón gió lạnh buổi ban mai, hít vào hương thơm của núi rừng, thong thả bước ra khỏi nhà.
Hắn nên đi tham gia Thư Hoạ Thí rồi.