Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81. Phong Lưu Bất Kham (1)

Chương 81. Phong lưu bất kham (1)
Chương 81. Phong lưu bất kham (1)

Ngày xuân ánh nắng vừa đẹp, chim tước trên cành hót ríu rít.

Đám tu sĩ trẻ tuổi tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, tụ tập về hướng Thải Thạch Khê.

Bọn họ không mang theo đao kiếm, chỉ cầm theo quạt gấp, túi thơm hoặc ngọc bội, ăn mặc đơn giản, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ với bằng hữu.

So với Võ Thí náo nhiệt vang trời, nhiệt huyết sôi trào, Kì Thí nghiêm túc trầm tĩnh, ngầm giấu sát khí thì bầu không khí của Hoạ Thí nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù sao những người tham gia cũng không phải đấu theo đôi, đối thủ ngươi chết ta sống. Nếu thấy bản thân phát huy không tốt, chỉ cần không vượt quá thời gian quy định liền có thể đổi giấy làm lại.

Người tham gia bảy phần là đệ tử của Thanh Nhai Thư Viện, ba phần là phù sư của các môn phái thế gia khác, rất ít người giống như Tống Tiềm Cơ, báo danh chủ yếu cho có tham gia….

Người khác nhìn vào, chỉ nghĩ hắn là người xuất thân kiếm tu nhưng lại yêu thích thư hoạ.

Ở Hoa Vi Tông có vô số thác nước. Con suối nhỏ này thế nước không lớn, nhưng lại tú lệ thanh tao, được Hoa Vi Tông xưng là Thái Thạch Khê.

Nước chảy róc rách, trong vắt thấy đáy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ đá cuội dưới nước.

Hòn nào hòn nấy tròn xoe mượt mà, sắc màu rực rỡ, phủ kín hơn phân nửa dòng suối nhỏ.

Bên suối là một bãi cỏ bằng phẳng, thoáng đãng, dưới trời xanh, cỏ mọc um tùm, mênh mông vô bờ.

Hoạ Thí có tới mấy nghìn bộ bàn ghế, vậy nên liền đặt ở nơi phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh xuân phơi phới như thế này.

Tỷ thí còn chưa bắt đầu, các thư sinh đã vừa xoay quạt dạo bước bên suối vừa cao giọng đàm luận:

“Nghe nói Lý đạo hữu văn chương xuất chúng, diệu bút sinh hoa (ý chỉ tài nghệ văn chương sáng tác), không biết hôm nay chuẩn bị viết gì đây?”

“Kẻ hèn bất tài, ngày trước xem cảnh đẹp nơi Hồ Dao Quang, ngẫu nhiên nghĩ đến một bài thơ tứ tuyệt”

“Nghe nói Lưu huynh hoạ mai là tuyệt tác của Thư Viện, hôm nay liệu có thể vẽ bức ‘Tuyết địa mai hoa’ không?”

“Gần đây du lãm phong cảnh sơn thuỷ nơi Hoa Vi Sơn, liền vẽ một bức ‘Hoa Vi Sơn Cảnh’ đi”

Bọn họ nhìn như tán gẫu nhưng lại phải chú ý nhiều điều. Quan hệ mà tốt thì chân thành tâng bốc nhau, quan hệ mà không tốt thì ngoài mặt thì khen mà lòng thầm chê trách, lời lẽ sắc bén, hơi chút không để ý liền bị chiếm tiện nghi, hoặc tưởng trào phúng là khen ngợi, trở thành trò cười sau lưng.

Tống Tiềm Cơ xuyên qua đám người, vén y phục lên, cúi người nhặt đá cuội bên sông.

Lu nước trồng sen dưới hiên nhà hắn đúng lúc thích hợp để thêm vài viên vũ hoa thạch này.

Nước suối ngày xuân không hề lạnh, chảy qua năm đầu ngón tay, lưu lại chút mát mẻ vừa đủ, thấm vào ruột gan.

Đá dưới suối lấp lánh màu sắc rực rỡ, Tống Tiềm Cơ chuyên chú chọn trái chọn phải, có khi còn kinh động đến mấy con cá bạc nhỏ, bọn chúng chui tuột qua kẽ tay hắn.

Tống Tiềm Cơ thu vũ hoa thạch vào túi trữ vật, cảm thấy vừa thú vị vừa thoả mãn, vậy nên cũng chẳng để bụng lời bàn tán khe khẽ xung quanh:

“Người này là ai? Hắn rơi đồ xuống nước à?”

“Hắn vậy mà đang nhặt đá, có phải đầu hắn có bệnh không?”

“Hắn nhìn có chút quen mắt….”

Giữa núi truyền đến tiếng chuông xa xăm:

“Thỉnh chư vị tham gia tỷ thí, ngồi vào chỗ theo thứ tự——”. Chấp sự đồng thanh nói.

Mọi người cười nói cáo biệt, hẹn lần tới lại nói chuyện, tìm thấy bàn ghế của mình liền trải giấy bút ra.

Bút mà phù sư dùng đại đa số đều là pháp khí, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm ra cái thích hợp nhất với mình, mực nước và nước màu quen dùng cũng không phải loại bình thường.

Bút, giấy, mực, nghiên mực Hoa Vi Tông đều không cung cấp, toàn bộ phải tự mang theo.

Tống Tiềm Cơ tìm thấy số thứ tự của mình xong liền kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay vẫn đang dính nước.

Đúng lúc này một mảnh vải lụa sạch sẽ mềm mại được đưa tới trước mắt.

Bình thường Mạnh Hà Trạch thường đưa khăn cho hắn, vì vậy Tống Tiềm Cơ theo thói quen mà nhận lấy.

Lau tay xong mới phản ứng lại, vải gấm tơ tằm trơn bóng, chất liệu tốt đến quá mức.

Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt người ngồi cùng bàn.

Người kia có đôi lông mày dài, mắt sáng như sao, nụ cười chân thành, trên người mặc pháp bào in phù văn mây nước, đai lưng khảm đầy giao vương châu, giá bút trên bàn đang đặt Tử Vân Yên Hà Bút, là một pháp khí cao cấp.

Từ đầu đến chân đều viết vô số chữ ‘đắt’.

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra:

“Đa tạ”

Khuôn mặt này có chút quen mắt, nhưng hắn nhất thời nghĩ không ra, rốt cuộc đã từng gặp ở đâu.

“Đừng khách sáo”. Người ngồi cùng bàn thu lại khăn tay bằng vải gấm, phảng phất như đó chỉ là một chiếc giẻ lau.

Hắn cười hỏi:

“Mới nãy thấy đạo hữu lấy đá dưới suối, là đang cầu nguyện sao? Quê nhà ta cũng có tập tục như vậy”

Tống Tiềm Cơ:

“….. Không, ta lấy đá chỉ để đặt vào lu nước thôi”

Người kia có chút xấu hổ gật gật đầu:

“Hoá ra là vậy, không biết đạo hữu viết chữ hay là vẽ tranh?”

“Vẽ tranh đi”. Tống Tiềm Cơ nói.

Ánh mắt người kia bừng sáng.

Mặc dù hai người ngồi cùng bàn, nhưng đại đa số những ai ngồi cùng nhau đều không trò chuyện.

Người tham gia một khi đã nhấc bút liền chẳng để tâm xung quanh.

Bốn phía vang lên tiếng mài mực, phảng phất như con tằm gặm lá dâu.

Giữa một mảnh tiếng động quy củ, có trật tự như vậy, thanh âm của bạn cùng bàn lại càng trở nên đột ngột hơn:

“Đạo hữu, sao ngươi còn chưa hạ bút?”

Tống Tiềm Cơ nhàn nhã ngồi ngắm suối, xem mây bay gió thổi:

“Còn chưa nghĩ ra phải vẽ gì”

Người kia ngẩn người:

“Ngươi thế này mà cũng dám báo danh?”

“Báo danh cũng không tốn tiền”. Tống Tiềm Cơ đáp.

Lí do này không thể phản bác, nhưng người đến tham gia Hoạ Thí, có ai mà không âm thầm luyện tập trăm nghìn lần, nhắm mắt cũng có thể viết ra.

Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi yên bất động, thậm chí còn đang trò chuyện.

Tống Tiềm Cơ lấy ra đá cuội từ trong túi trữ vật, bắt đầu ngồi nghịch.

Bạn cùng bàn không giữ nổi bình tĩnh mà lại chủ động mở miệng hỏi:

“Ngươi chắc không phải là, không biết vẽ đấy chứ?’

“Ta biết một chút”. Tống Tiềm Cơ nói.

Hoạ Thí của Đăng Văn nhã hội, biết một chút mà cũng dám đến thi?!

Người kia vẻ mặt thất vọng, thở dài chán nản.

Hắn lấy nghiên mực ra, thêm nước vào mài mực:

“Thôi bỏ đi, ta không đợi ngươi nữa”

“Ngươi đợi ta làm gì?”. Tống Tiềm Cơ bị hắn gợi lên hứng thú.

Người kia thành khẩn đáp:

“Thực không dám giấu, ta hoạ sơn thuỷ, ,muốn tham khảo một chút bố cục của ngươi”

Tống Tiềm Cơ cạn lời.

Ngươi nói thẳng ra muốn sao chép không phải xong rồi sao?

Hoá ra mới nãy bắt chuyện với ta là đang chờ ta ở đây chứ gì.

Hết chương 81.
Bình Luận (0)
Comment