Bút lực, bút ý như thế nào, toàn bộ đều dựa vào việc khổ luyện tích luỹ qua năm tháng.
Bố cục tranh lại cần khéo léo và thẩm mỹ.
Đặc biệt là tranh sơn thuỷ, người ta thường nói ‘Nhìn ngang thành lĩnh nhìn nghiêng thành phong, xa gần cao thấp bất đồng”, cùng là một ngọn núi, nhưng người khác khau chọn góc độ không giống, sơn thế và ý cảnh vẽ ra cũng bất đồng.
Ngày nay sơn thuỷ chú trọng ý nghĩa hơn hình thức, thịnh hành nhất là ‘Viễn sơn cận thuỷ pháp’ của Thư Thánh, vì để phù hợp sở thích của hắn, người tham gia đa phần đều dùng phương pháp này.
Hơn nữa mười người vẽ tranh thì có đến tám người chọn vẽ tranh sơn thuỷ.
Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ cười cười, lòng thầm nghĩ số thứ tự và vị trí ngồi này xếp theo trình độ sao?
Hai học tra ngồi cùng bàn, cũng đừng mong dựa dẫm vào nhau.
Người kia đối diện với ánh mắt của hắn, tưởng rằng mình bị khinh thường, không khỏi đỏ mặt cãi lại:
“Ta chỉ không biết dựng bố cục thôi! Bút lực của ta vẫn được….”
“Không sao, ta đến cả tranh sơn thuỷ cũng không biết”. Tống Tiềm Cơ đáp.
Biểu tình người kia hoà hoãn, an ủi nói:
“Vậy ngươi vẽ cái ngươi thích nhất, lúc này nên bắt đầu vẽ đi, thời gian có hạn, đừng chậm trễ nữa”
Tống Tiềm Cơ nghĩ nghĩ:
“Được”
Hắn nói xong liền nhấc bút.
Người ngồi cùng bàn duỗi cổ ra nhìn, thấy bút và mực hắn dùng đều là đồ bán ngoài đường thấp cấp nhất, không khỏi lộ ra vẻ đồng tình:
“Ngươi dùng của ta đi, ta đem theo một bộ dư ra”
Tống Tiềm Cơ đáp không cần.
Chỉ với vài nét vẽ, đường nét một bông hoa nhỏ dần hiện lên sống động trên mặt giấy.
Hoa có năm cánh, nhuỵ hoa hơi nhô ra, cuối cánh hoa có góc nhọn đáng yêu.
Người kia sững sờ lại lúng túng, lòng thầm nghĩ, ngươi vẽ thành cái dạng này ta làm sao chép nổi.
Lại thấy hoa kia linh động bất thường, mặc dù mới chỉ là nét phác thảo nhưng tựa như mọc ra khỏi mặt giấy, hắn nhịn không được mà tò mò:
“Đạo hữu vẽ linh thảo gì vậy? Vô cùng đáng yêu!”
“Không phải linh thảo, chỉ là hoa khoai tây thôi”
“Hoa khoai tây?”. Người kia ngạc nhiên kêu to:
“Đạo tổ ơi, hoá ra là khoai tây mọc dưới đất á, còn nở hoa nữa kìa! Ta cứ tưởng là mọc trên cây, ngươi không lừa ta đấy chứ?’
Tống Tiềm Cơ:
“…. Thực không lừa ngươi”
Chút việc này chúng ta đừng kinh động đạo tổ có được không.
Có tu sĩ phụ mẫu đều xuất thân tiên môn hoặc thế gia, từ nhỏ đã dùng linh đạo linh quả, sau khi tu luyện lại sớm ngày tích cốc, sự tiếp xúc với phàm nhân có hạn, nên mới chẳng phân biệt nổi ngũ cốc.
Tống Tiềm Cơ có thể hiểu được.
Hắn nói:
“Thật ra dưa leo cũng nở hoa đấy”
Biểu tình người kia chợt thay đổi, kính nể nói:
“Đạo hữu quả thật bác học đa tài, kiến thức rộng rãi! Mạo muội hỏi cao danh quý tính của đạo hữu?”
“….Không dám, ta tên Tống Tiềm Cơ”
Người nọ giật mình, đột nhiên kinh hô:
“Hoá ra ngươi chính là Tống Tiềm Cơ!”
Người tham gia tỷ thí khắp bốn phía đều ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về hướng bọn họ:
“Hắn chính là Tống Tiềm Cơ? Thủ lĩnh của ngoại môn Hoa Vi Tông?”
“Hai người kia vậy mà ngồi chung một bàn? Tống Tiềm Cơ cao ngạo, tên kia thì ngốc nghếch, lắm tiền, phế vật lắm lời, gặp xui xẻo rồi”
Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng:
“Nhỏ giọng thôi, ngươi biết ta sao?”
“Ngươi rất nổi tiếng!”. Người kia hưng phấn nói:
“Nhưng ngươi hiếm khi xuất hiện, chỉ nghe tên chứ không thấy mặt, mọi người đều đang đoán ngươi rốt cuộc là người như thế nào… Hôm nay gặp được, Tống đạo hữu vẽ ra bông hoa khoai tây đẹp như vậy, quả nhiên như lời đồn, phong lưu bất kham”
Tống Tiềm Cơ nghe mà mờ mịt.
Đời trước người khác mắng hắn, chỉ mắng không từ thủ đoạn, tâm ngoan âm độc…
Phong lưu bất kham là cái gì? Hắn không biết đây là đang mắng hắn hay là khen hắn nữa.
“Ta nghe nói Mạnh Hà Trạch là do ngươi dạy?”
“Không phải”. Tống Tiềm Cơ bất lực.
Đối phương hiển nhiên không tin, vỗ bàn oán giận:
“Đêm qua ta vốn nên vẽ một bức để luyện bút, sau đó tắm gội dâng hương tĩnh khí định thần, tu luyện cả đêm để chuẩn bị cho Hoạ Thí hôm nay, nhưng ta nhịn không nổi mà đi xem Mạnh Hà Trạch tỷ thí! Hắn vậy mà thả đèn trời, cái này thích hợp không? Ngươi không quản sao?”
“Ngươi nói đêm hôm hắn còn làm trò này, hôm nay ai còn muốn đi thi nữa! Nhưng nói đi nói lại, đèn trời kia đẹp thật đấy… Đấu pháp mới của hắn đều là ngươi dạy sao?”
Đối phương vừa mở lời tốc độ nói liền cực nhanh, cứ như pháo nổ liên hồi, hùng hồn không dứt.
Tiết tấu này làm Tống Tiềm Cơ cảm thấy có chút quen tai, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội xen vào mà phủ nhận:
“Tuyệt không có chuyện như vậy! Ta chưa từng dạy hắn!”
Ta không có, oan uổng quá.
Người kia vẫn không tin:
“Tống huynh, xá muội cũng rất thích xem hắn tỷ thí. Ngày mai trước khi Mạnh Hà Trạch xuống lôi đài, đoá hoa cuối cùng có thể ném cho muội ấy không”
“Cái này… không được đâu nhỉ”
Tống Tiềm Cơ chưa từng nghe qua yêu cầu kì quái như vậy.
Vừa thả đèn trời vừa ném hoa, Tiểu Mạnh rốt cuộc đã làm bao nhiêu trò sau lưng hắn vậy?
Không dễ dàng gì nhỉ.
Vừa phải khống chế tiết tấu trận đấu vừa phải chỉ huy khung cảnh, phải đánh cho đẹp mắt, còn phải đánh thắng.
Nếu không phải vì Mạnh Hà Trạch có hồng ngọc Phật châu bên người, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi gánh nặng, vô lực chống đỡ.
Người bạn cùng bàn của hắn cũng tỏ ra vô cùng thấu hiểu mà gật đầu:
“Cũng đúng, dưới đài cả một biển người, đen nghìn nghịt, hắn sao ném chuẩn nổi, là ta mạo muội rồi… A, nói nhiều như vậy còn chưa tự báo gia môn, thất lễ, thất lễ rồi. Tại hạ họ Kỷ, tên một chữ Thần”
Trong đầu Tống Tiềm Cơ xẹt qua một tia sáng:
“Kỷ Thần ở Quận Phượng Tiên phải không?!”
Khuôn mặt như đã từng quen biết trong ấn tượng của hắn cuối cùng cũng trùng khớp với khuôn mặt tuấn tú trước mắt này.
Kỷ Thần xấu hổ cười khổ:
“Không nghĩ tới đạo hữu cùng từng nghe qua về ta”
Hắn vô cùng nỗ lực giải thích:
“Thật ra ta không phế vật tới vậy đâu, ta chỉ không biết dựng bố cục tranh thôi….”
Tống Tiềm Cơ cả kinh hỏi:
“Sao ngươi lại tham gia Hoạ Thí?”
Kỷ Thần càng ngạc nhiên hơn:
“Đạo hữu sao lại hỏi vậy, ta từ nhỏ đã học thư hoạ mà”
Tống Tiềm Cơ ngẩn ra.
Một đại trận sư như ngươi, từ nhỏ đã học thư hoạ?
“Ngươi bắt đầu học bày trận chưa?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
Kỳ Thần lộ vẻ mặt đau khổ:
“Ta đến cả một tấm phù chú đều vẽ không xong, đâu ra công phu nhàn rỗi mà đi học trận pháp. Tống huynh đừng trêu ta!”
Tống Tiềm Cơ không biết nên phản ứng thế nào.
Để Kỷ Thần học thư hoạ khác nào để Diệu Yên vác đại đao, để Mạnh Hà Trạch luyện thêu thùa.
Trong lúc chần chờ, phía trước chợt xôn xao, không ít người đặt bút xuống đứng dậy nhìn quanh.
Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu, chỉ thấy hai người khoan thai tới muộn, lại không vào chỗ mà trực tiếp phi thân tới, hướng vách núi đối diện lao đi.
“Hai người bọn họ làm gì vậy?”
Kỳ Thần hưng trí bừng bừng giải thích:
“Hai chúng ta là đến tham gia cho đủ số lượng còn người khác đến là để tranh bách cường của Đăng Văn nhã hội, tiến thêm một bước nữa là tranh thập cường. Vậy nên căn cứ theo quy tắc, chúng ta thành thật hạ bút trên giấy, bình thường có mấy phần công phu thì liền lộ từng đấy phần bản lĩnh…”
“Hai người kia lại không giống vậy, bọn họ muốn làm đệ tử thân truyền của Thư Thánh, nhất định phải tạo được sự bất ngờ mới có thể thu hút sự chú ý của thánh nhân. Để xem bọn họ có chiêu gì hay”