Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 83 - Chương 83. Thái Kê Tạp Ngư (1)

Chương 83. Thái kê tạp ngư (1)
Chương 83. Thái kê tạp ngư (1)

Tống Tiềm Cơ thấy hai người kia khẽ chạm mũi chân, thân hình liền nhẹ nhàng nhảy lên, đạp vào vách đá bay thẳng lên trời cao.

Vách núi nhẵn nhụi không một bóng cây ngọn cỏ, ngày thường đến giỏi leo trèo như lũ vượn cũng còn không leo lên được. Cao sừng sững lên tận biển mây, đối diện với cửa sổ phía tây của Phi Vân Lâu.

Thư Thánh nếu đứng trước cửa sổ, lấy thị lực của hắn, chỉ cần đẩy cửa sổ ra liền có thể trông thấy vách núi đá này.

Hai người vung tay, ống tay áo theo gió tung bay, cơ hồ đồng thời ở trên vách đá hạ bút.

Tư thế tiêu sái tự nhiên, cũng không rõ vận lực thế nào mà bút lực thâm nhập cả vào trong vách đá.

Đá vụn thi nhau vỡ ra, rơi xuống đất gây nên một trận bụi mù bốn phía, làm chấn động đại địa.

Phía trên vách núi đá cao chót vót giống như được đao khắc rìu đục, dần hiện lên những đại tự. Chữ như rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu, mang theo khí thế bức người.

Mọi người ở dưới đồng cỏ nhất thời bị kỳ quan này hấp dẫn, quên luôn cả chính mình vẫn đang trong buổi Thư Họa Thí.

Bọn họ ngưng thần nhìn kỹ, liền cảm thấy hai hàng đại tự như muốn lao ra khỏi vách đá, từ trên cao đổ xuống, không khỏi cao giọng kinh hô:

“Thật là hảo bản lĩnh, hảo kình lực. Viết chữ trên vách đá không khó nhưng muốn liền mạch dứt khoát, nét chữ rõ ràng, khắc sâu vào bên trong, bút ý không ngừng như vậy thì không phải ai cũng làm được, Triệu Mộc không hổ là Kim Đan phù sư trẻ tuổi nhất Thiên Bắc Quận”

“Câu thơ kia của Vệ Trạm Dương cũng thật tuyệt, một nét phẩy một nét mác, một nét móc một nét hoạ, giống như rừng gươm đao vậy, dù viết trên giấy ta cũng không thể nào viết ra những chữ tốt như vậy được”

Chỗ ngồi của Tống Tiềm Cơ nằm ở vị trí phía sau cùng, chỉ thấy dòng người phía trước đang chen chúc xô đẩy. Kỷ Thần cũng nhón mũi chân muốn nhìn:

“Bọn họ viết cái gì vậy? Tu vi của ta không đủ, đạo hữu nhìn giúp ta với”

Tống Tiềm Cơ hơi hơi híp mắt nhìn rồi nói:

“Tạo hóa chung thần tú”

“Thật sự là rất đẹp”. Kỷ Thần cảm thán:

“Những người khác dù cho bỏ công sức ngày đêm luyện chữ, hay là khổ luyện vẽ mấy vạn bức sơn thủy đồ, thì lần Đăng Văn nhã hội này cũng sẽ bị hai người họ đẩy xuống dưới thôi”

Tống Tiềm Cơ chỉ mỉm cười không nói gì.

Ở địa bàn của chủ nhà tất nhiên phải làm cho chủ nhà thoải mái trước. Bút lực của hai người bọn họ linh khí đầy đủ, trừ khi bị người khác phá hủy, còn không mặc kệ dãi nắng dầm mưa như thế nào thì hai câu thơ này từ nay về sau sẽ được lưu giữ trên mặt vách núi đá của Hoa Vi Tông.

Câu đầu tiên trước khen Hoa Vi Tông là nơi địa linh nhân kiệt, tạo hóa linh tú, nhờ vậy cả hai câu thơ này mới có thể được lưu lại.

“Còn một câu nữa là gì?”. Kỷ Thần hưng phấn nói:

“Tống đạo hữu nhìn giúp xem”

Tống Tiềm Cơ thì thầm:

“Nhất lãm chúng tiểu sơn”

“Thật khí phách”. Kỷ Thần hâm mộ nói:

“Ta khi nào thì có được bản lĩnh như bọn họ đây”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Ngươi cũng không cần những thứ đó”

Ngươi là một trận pháp sư thì học bùa chú làm cái gì.

Kỷ Thần rõ ràng đã hiểu lầm ý hắn:

“Tống đạo hữu, ngươi đừng nhìn bộ dáng này mà cho rằng ta đang sung sướng lắm, kỳ thật tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có bản lĩnh tự thân mới đáng tin thôi.”

Tống Tiềm Cơ liền thấy buồn cười, sau đó cảm thấy có chút thổn thức.

Hiện tại Kỷ Thần thực sự còn rất trẻ tuổi, chỉ giống như một thiếu gia phú quý không biết khó khăn nơi nhân gian. Tuy rằng có nói nhiều một chút nhưng cũng không phải nói điên nói khùng gì, làm cho hắn có phần không quen.

Thời điểm hắn nhận thức đối phương ở kiếp trước, người này đã bày trận tru giết toàn tộc, sau đó trở thành tán tu, cả ngày nửa điên nửa tỉnh, nửa điên nửa say.

“Đạo hữu đừng cười, ta đã quan sát qua chỗ ngồi trong Thư Họa Thí, có hai vị được chú ý nhiều nhất, công nhận lợi hại nhất là Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương. Hai người họ ngồi ở vị trí thứ nhất và thứ hai. Với bản lĩnh của mình, bọn họ có thể trực tiếp viết lên trên vách núi đá để cho Thư Thánh xem”. Kỷ Thần nghiêm túc phân tích:

“Những chỗ ngồi khác được sắp xếp theo trình độ Phù đạo của từng người. Như ta, là một phù sư không thể vẽ phù. Còn ngươi, là một kiếm tu chưa từng vẽ phù. Cho nên hai người chúng ta ngồi chung một bàn, ai cũng đừng nghĩ đến việc sao chép của người khác làm gì”

Tống Tiềm Cơ:

“…..Không có vấn đề gì, chúng ta mỗi người tự vẽ phần mình”

Vách đá không còn động tĩnh gì nữa.

Sau khi để lại hai câu thơ, hai người kia đã bay xuống khỏi vách núi, hướng phía đồng cỏ bên suối chậm rãi đi tới.

Có không ít người dự thi đã mượn lấy bút ý liền mạch lưu loát của hai người mà hoàn thành xong bài viết của mình, ca ngợi hết lòng những đại tự được khắc trên vách đá.

Còn những người chưa hoàn thành xong bài thi của mình thì tiếp tục vùi đầu vào làm nốt.

Tống Tiềm Cơ ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành những chi tiết của bức tranh hoa khoai tây.

Kỷ Thần ở một bên ngắm nhìn một lất, không khỏi tán dương ---------

Trên giấy không có gió, cánh hoa vương chút sương sớm lại giống như khẽ run trong gió, từng sợi lông tơ nhỏ bé trên cuống hoa đều được vẽ thật chi tiết, rõ ràng.

Hắn mang theo biểu tình buồn bã mà ngồi xuống, cầm lên Yên Hà Bút giá trị liên thành, vẽ một cái vòng tròn lên trên giấy:

“Ta thật sự không muốn tới dự thi chút nào, chỉ để bị người cười nhạo chứ có ý nghĩa gì nữa đâu, nhưng trưởng bối trong nhà cứ bắt ta phải tới”

Tống Tiềm Cơ đã vẽ xong, vừa lòng đặt bút xuống. Trong lúc chờ cho vết mực được hong khô tự nhiên thì ngoảnh đầu nhìn về phía mặt giấy của đối phương.

Nét bút cứng cáp, bút ý uyển chuyển mượt mà, nhưng đúng thật chỉ là một cái vòng tròn.

“Nếu ngươi không biết vẽ tranh sơn thủy, tại sao không thử viết chữ?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Cấu trúc khung hình của chữ cũng là một kiểu bố cục”

Tống Tiềm Cơ chợt bừng tỉnh. Nhận thức về không gian của Kỷ Thần rất đặc biệt, hắn căn bản không thể vẽ ra bất cứ thứ gì bằng phẳng được. Hắn đúng ra nên phát triển theo hướng xây dựng, cấu tạo thì hợp lý hơn. Hắn quả là trận pháp sư trời sinh, là một thiên tài được Đạo Tổ thưởng cơm.

Hết chương 83.
Bình Luận (0)
Comment