“Tuy rằng ta cảm thấy tranh ngươi vẽ rất đẹp, rất có khí chất, nhưng dù sao cái đóa hoa khoai tây này….”. Kỷ Thần thay đổi cách nói trở nên uyển chuyển hơn:
“Quá mới lạ. Dù cho là mười vị Thư Họa đại gia đương thời được Hoa Vi Tông mời tới bình chọn xếp hạng cũng khả năng không tiếp thu nổi”
Tống Tiềm Cơ an ủi hắn:
“Đời người quan trọng ở việc có tham gia”
Kỷ Thần gật đầu:
“Ngươi nói đúng, Có đôi khi càng cố gắng thì càng trở nên tệ hơn”
Những người dự thi ngồi phía trước nghe thấy vậy thì đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Tống Tiềm Cơ từ trong những ánh mắt đó nhìn thấy được mười bốn chữ:
“Lợn chết không sợ nước sôi, thái kê tạp ngư ngồi chung một bàn”
Nhưng hai người không để ý đến bọn họ mà vẫn tự rót canh gà cho nhau, tuy không được khí thế nhưng lại thập phần hài hòa.
Tống Tiềm Cơ thậm chí lại lần nữa nhấc bút, ở trên mặt giấy của đối phương viết lên hai chữ cực nhỏ: Trứng Gà.
Kỷ Thần vỗ tay xưng tuyệt:
“Thật tuyệt vời, vòng tròn đã biến thành quả trứng gà, thứ ta vẽ chính là một quả trứng gà”
Khi hai người đang nói chuyện, xung quanh cũng vang lên một tràng tiếng ca ngợi chúc mừng.
Tống Tiềm Cơ cùng Kỷ Thân đương nhiên sẽ không cho rằng đây là chúc mừng cho bọn họ đã vẽ ra được một quả trứng gà.
Chỉ thấy một người thân khoác áo gấm màu trắng, tay cầm quạt xếp, xuyên qua đám người trên đồng cỏ, dừng lại trước bàn của bọn họ.
Kỷ Thần kinh hãi, đây không phải Triệu Mộc người vừa để lại câu thơ trên vách đá sao? Hắn tới đây để tự mình chỉ đạo cho người dự thi bét bảng sao?
Người nọ đắc ý cười nói:
“Tống đạo hữu, thật trùng hợp. Từ lúc từ biệt ở Thủy đình Hồ Dao Quang đến giờ, chúng ta lại có cơ duyên gặp mặt”
Thủy đình Hồ Dao Quang?
Tống Tiềm Cơ hơi suy tư, nhớ mang máng cái ngày đi nhặt bùn không thích hợp đó. Trong ngày đó, Mạnh Hà Trạch đã đạt được rất nhiều pháp khí, còn mình thì được một đóa Quỳnh Ngọc Hoa.
Đối với hai người cuối cùng tới Thủy đình, hắn chỉ nhớ rõ Triệu Tế Hằng lúc đó đang ôm theo người rất nhiều cuộn tranh. Còn người trước mặt này, hắn không có chút ấn tượng nào.
Tống Tiềm Cơ nghi hoặc hỏi:
“Đạo hữu là bằng hữu của Triệu Tế Hằng đúng không?”
Triệu Mộc sắc mặt trở nên lạnh lùng:
“Ta là đường ca của hắn”
Hắn nghĩ thầm, người này liền bao cỏ như Triệu Tế Hằng đều nhớ rõ, vậy mà không nhớ được ta sao? Chẳng qua là hôm nay phong thủy luân chuyển, ngươi không được phong quang như lúc ở Thủy đình nên cố ý muốn hạ nhục ta thôi.
Kỳ thật, nếu lúc đó hắn có thể đưa tới một chiếc ghế dựa hay một cái cuốc thì bây giờ Tống Tiềm Cơ sẽ không chỉ nhận ra được hắn mà còn sẽ cảm tạ hắn từ tận đáy lòng.
Triệu Mộc liếc mắt về phía sau, Triệu Tế Hằng hiểu được chỉ thị, liền sải bước lao ra. Hắn nhanh tay lẹ mắt rút ra bức tranh của Tống Tiềm Cơ giơ lên trên cao, trưng ra cho mọi người ở bốn phương tám hướng xem:
“Tống Tiềm Cơ, ta nói ngươi một cái kiếm tu không đi Võ thí lại dám đến báo danh Thư Họa thí, còn nghĩ rằng ngươi muốn vẽ cái gì, hóa ra chỉ vẽ một đóa hoa dại thôi sao”
Kỷ Thần đoạt lại tờ giấy mỏng, nghiêm túc sửa lại lời hắn:
“Vị đạo hữu này, đây không phải là hoa dại, đây là hoa khoai tây. Ta vốn dĩ cũng không nhận biết loài hoa này, may nhờ Tống đạo hữu kiến thức rộng rãi….”
Triệu Tế Hằng tỏ vẻ kinh ngạc nói:
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Kỷ tiểu tiên quân, người đã khổ học phù đạo mười hai năm, nhưng nhấc bút không vẽ ra nổi nửa tấm phù, thất kính thất kính. Lệnh tôn sinh thời cũng là cường giả một phương, chỉ tiếc ra đi quá sớm”
Chung quanh vang lên tiếng cười sung sướng.
Sắc mặt Kỷ Thần đỏ lên.
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Luôn có những người giác ngộ hơi muộn, có tài nhưng thành đạt muộn hơn mà thôi”
Kỷ Thần cảm kích nhìn hắn.
Triệu Mộc lại làm một cử chỉ bằng mắt, Triệu Tế Hằng hiểu ý, nắm lấy bức họa trên bàn Kỷ Thần nhìn xem, sau đó vỗ xuống bàn cười to:
“Mọi người nhìn xem hắn vẽ gì đây, một quả trứng gà”
Mọi người hưng phấn xúm vào xem, thưởng thức quả trứng mượt mà ánh sáng, cười đến chảy cả nước mắt.
“Trứng gà phối cùng hoa khoai tây”. Triệu Mộc mỉm cười nói:
“Hai vị quả thật xứng ngồi chung một bàn”
“Chú ý giữ trật tự”. Chấp sự bên sân ho nhẹ:
“Người dự thi đã vẽ xong dừng bút, mau chóng nộp bài thi rời đi”
Nhưng cũng không có ý muốn tiến lên quản thúc mọi người.
Tống Tiềm Cơ cùng Kỷ Thần dưới tiếng cười vang của mọi người bước lên nộp bài thi.
Kỷ Thần nói:
“Thật ra ta cũng đã quá quen với chuyện thế này rồi. Còn Tống huynh có ổn không?”
Đối phương mới rồi thay hắn nói chuyện nên hắn đã chuyển xưng hô từ Tống đạo hữu sang thành Tống huynh.
“Không bằng huynh đọc cùng ta, người khác tức giận nhưng ta sẽ không tức giận, ta nếu tức chết ai sẽ thay thế ta, huống chi còn tổn thương tinh thần lại phí sức lực….”
Tống Tiềm Cơ biết nếu để cho hắn mở miệng thì rất khó bắt hắn ngậm miệng được, nên đành phải ngắt lời hắn:
“Đi xem Cầm thí không?”
“Tốt. Nghe Cầm có thể bình tâm tĩnh khí, rất thích hợp cho chúng ta”
*******
“Tống Tiềm Cơ viết chữ gì vậy? Hắn có vẽ bùa không? Chữ viết của hắn thế nào?”
Trong Phi Vân Lâu, Thư Thánh liên tục hỏi ba câu.
Viện trưởng không biết nên trả lời như thế nào:
“….Hắn không viết chữ. Hắn vẽ một đóa hoa”
“Hoa gì?”
“Hoa khoai tây”
Thư Thánh ngẩn ra:
“Loại hoa khoai tây nào?”
Viện trưởng bất đắc dĩ nói:
“Ngài quên rồi sao, trên đời chỉ có một loại hoa khoai tây, là cái loại hoa phổ thông nhất đó ạ”
Thư Thánh buồn bực nói:
“Tiểu tử này muốn làm cái gì vậy? Mau đem cái hoa khoai tây chết tiệt tới cho ta”
Viện trưởng nghĩ thầm, ngài mắng Tống Tiềm Cơ là được rồi, còn hoa khoai tây có tội tình gì đâu mà ngài lại mắng chúng nó.
“Quên đi, lão phu tự mình tới xem”. Thư Thánh bỗng nhiên đứng lên.