Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85. Ta Biết Một Chút (1)

Chương 85. Ta biết một chút (1)
Chương 85. Ta biết một chút (1)

Cầm Thí được tổ chức ở dưới Phi Lưu Thác, bên cạnh Thanh Thạch Đàm.

Tống Tiềm Cơ cùng Kỷ Thần xuất phát từ Thải Thạch Khê đi xem Cầm Thí, cơ hồ phải vượt qua phân nửa Hoa Vi Tông .

Sơn thuỷ xa xôi, sơn đạo thăm thẳm. Nhưng tâm tình hai người nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển, chậm rãi, lại chẳng thấy xa xôi.

Tống Tiềm Cơ ung dung là vì hắn khi tản bộ ngắm cảnh đều quen như vậy.

Kỷ Thần ung dung lại là vì cuối cùng cũng ứng phó xong Thư Hoạ Thí, trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm.

Lại thấy đối diện khói bụi cuồn cuộn, một đám chấp sự đi tới, trong tay giơ cao lọng che, chướng phiến (quạt lông lớn để che khi rước vua hoặc rước thần) long trọng lại phức tạp, một đường xông lên.

Tống Tiềm Cơ nghiêng người đứng bên cạnh sơn đạo, nhường đường cho bọn họ đi trước.

Kỷ Thần tính cách linh hoạt, trực tiếp chặn một vị chấp sự phía đuôi đội ngũ lại hỏi:

“Mạo muội xin hỏi đạo hữu, con đường này đi tới Thải Thạch Khê, bên kia có việc gì sao? Sao lại vội vàng như vậy?”

Chấp sự kia thấy hắn tu vi thấp kém, sắc mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn thì trong tay chợt được dúi cho một túi trữ vật.

Hắn cúi đầu nhìn xong sắc mặt liền thay đổi tức thì, cười đáp:

“Tiểu tiên quân có điều không biết, Thư Hoạ Thí vừa mới kết thúc, Thư Thánh muốn đi Văn Tinh Lâu bên Thải Thạch Khê để xem bài thi. Sự tình đột nhiên thay đổi, ban nãy chúng ta cũng mới nhận được lệnh điều động của Chưởng Môn Chân nhân. Trước mặt Thư Thánh không tiện sử dụng pháp khí phi hành, chỉ có thể vội lên đường…”

Kỷ Thần nghe hiểu rồi.

Thư Thánh mới nãy đi ra khỏi Phi Vân Lâu cũng chẳng thông báo trước, cao tầng Hoa Vi Tông đều vô cùng kinh hoàng.

Chưởng môn Hư Vân Chân Nhân không đoán nổi ý định của thánh nhân, lại sợ chậm trễ nên cấp tốc triệu tập toàn bộ phong chủ, trưởng lão tới nghênh tiếp, thuận tiện điều động đội nghi thức, lễ nhạc, đề phòng cần dùng tới.

“Tiểu tiên quân nếu muốn cầu tiên duyên, hiện giờ đi Thải Thạch Khê, nói không chừng sẽ gặp được cơ duyên trời định”. Chấp sự kia chắp tay, nói mấy câu cát lợi xong liền vội vàng rời đi.

Để lại Kỷ Thần còn đang ngơ ngác, ngây ngẩn nhìn Tống Tiềm Cơ:

“Thư Thánh muốn tự mình tới xem sao? Không phải chứ?”

Hoa Vi Tông vốn mời tới mười vị có danh tiếng thư hoạ vang xa, đức cao vọng trọng trong tu chân giới tới làm khảo quan, bình chọn bài thi, quyết định thứ hạng.

Kỷ Thần cảm thấy bị bọn họ xếp hạng một từ dưới đếm lên mặc dù mất mặt nhưng không phải không chấp nhận nổi, chỉ cần tâm thái lạc quan, chẳng qua cũng chỉ là nhẫn nhịn chịu nhục thôi.

Nhưng nếu Thư Thánh chính miệng nói ra hắn hết cứu nổi rồi, vậy thì hắn từ đây liền trở thành trò cười trong tộc, cuộc sống nhất định xuống dốc không phanh, muội muội cũng sẽ bị hắn liên luỵ.

Một lời có thể quyết định sống chết, ảnh hưởng vận mệnh cả đời của người khác, đó chính là quyền lực của cường giả đứng đầu.

Tống Tiềm Cơ không hiểu những lo âu của Kỷ Thần.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần đem những thứ nghĩ trong lòng vẽ lên giấy, chuyện này đã kết thúc viên mãn.

Hoa khoai tây nở trong lòng.

Còn về bức tranh kia được đưa đi đâu, do ai đánh giá, hắn không quan tâm.

Chợt nghe thấy Kỷ Thần nói:

“Vạn nhất Thư Thánh thấy cái vòng tròn kia của ta, cảm thấy ta làm cho có lệ, bất kính….”

Tống Tiềm Cơ sửng sốt, an ủi nói:

“Lão nhân gia người tấm lòng rộng rãi, hiểu biết uyên thâm, chắc sẽ không để tâm đâu”

Lời này nửa thật nửa giả.

Tấm lòng đối phương rộng hẹp thế nào hắn căn bản không biết.

Nhưng dựa theo kinh nghiệm của hắn đời trước, một cường giả ở cảnh giới Hoá Thần, tuyệt đối lười để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh linh tinh này.

Ngươi lại không phải chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc.

Kỷ Thần đá bay viên đá bên đường, ảo não đáp:

“Sớm biết như vậy, ta thật không nên chỉ vẽ một vòng tròn!”

Tống Tiềm Cơ hiếu kỳ hỏi:

“Vậy ngươi còn có thể vẽ thêm gì nữa?”

“Ít nhất cũng phải vẽ năm vòng tròn, nhiều hơn bốn vòng so với một vòng! Vẽ đầy cả trang giấy, như vậy trông sẽ náo nhiệt, đoàn viên biết bao!”

Kỷ Thần lại đá viên đá quay lại, tìm niềm vui trong nỗi khổ.

Tống Tiềm Cơ cười rộ lên:

“Mấy ngàn bài thi, chắc không đến mức lật đúng bài của hai ta đâu, bức thư hoạ đáng để Thư Thánh nhìn qua, nhất định đã được khảo quan chọn ra trước rồi”

Kỷ Thần ánh mắt chợt sáng:

“Có lý, thứ đồ vô giá trị như vậy, bọn họ tuyệt đối không dám mang ra, chỉ sợ làm bẩn mắt thánh nhân. Hai chúng ta đúng là dựa vào bản lĩnh mà xếp bét, không nên lo lắng, đa tạ Tống huynh chỉ điểm!”

Tống Tiềm Cơ lại nghĩ, đời trước Thư Thánh căn bản chưa từng hiện thân ở Đăng Văn nhã hội.

Lúc hắn lần đầu nghe thấy tin này liền đoán rằng là chúa cứu thế lộ tung tích ở Hoa Vi Tông.

Nhưng mới nãy ở bên Thải Thạch Khê, hắn đã âm thầm quan sát toàn bộ cũng không thấy có tu sĩ nào khả nghi.

Tống Tiềm Cơ hỏi Kỷ Thần:

“Hôm nay những tu sĩ tới tham gia Thư Hoạ Thí có vị nào họ Vệ không?”

Kỷ Thần cười đáp:

“Ngươi đang hỏi Vệ Trạm Dương, cái vị cùng với Triệu Mộc để lại câu thơ trên vách đá kia à?”

“Không, không phải hắn”

Vệ Chân Ngọc mới đầu giấu tài, không để ai biết.

Kỷ Thần gãi đầu:

“Họ Vệ là họ lớn ở tu chân giới, ngươi nếu muốn tìm người khác, là Vệ Gia ở Quận Tước Thiệt hay Vệ Gia ở Quận Tam Thanh?”

“Đều không phải, người kia chắc là xuất thân bình thường, không phải con cháu đệ tử thế gia, có lẽ là tán tu”.Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:

“Ngươi hôm nay có gặp đệ tử họ Vệ nào mà tu vi không cao, nhìn vào không chút bắt mắt không?”

Kỷ Thần lắc đầu:

“Không chút bắt mắt còn dám mang họ Vệ? Tu sĩ cấp thấp hành tẩu tu chân giới, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đổi họ thuận tiện hơn, tránh cho trùng họ trùng tên, miễn cho ngày thường không duyên không cớ mà va chạm”

Tống Tiềm Cơ có chút tiếc nuối, lần này có lẽ không có duyên gặp mặt rồi.

Thư Thánh hẳn là không có giao tình gì với Hoa Vi Tông. Nếu Vệ Chân Ngọc không có ở đây thì hắn tới đây làm gì nhỉ?

“Việc này rất quan trọng sao?”. Kỷ Thần đề nghị:

“Ta có thể chi tiền nhờ người tìm kiếm giúp, trọng thưởng tất có dũng phu!”

Tống Tiềm Cơ vội vàng từ chối:

“Thuận miệng hỏi mà thôi, không cần phải phiền phức như vậy. Đi thôi, đi nghe cầm”

Hết chương 85.
Bình Luận (0)
Comment