Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86. Ta Biết Một Chút (2)

Chương 86. Ta biết một chút (2)
Chương 86. Ta biết một chút (2)

Tùng bách xanh um, mây trôi bồng bềnh.

“Đằng trước chính là Phong Yên Cốc, chúng ta tiện đường xem qua Kì Thí nhé? Dù sao cũng đi xa như vậy rồi….”

Kỷ Thần nói ra bát tự chân ngôn đáng sợ nhất đối với người ra ngoài du lãm: “Đến cũng đến rồi, không xem phí lắm”

“Cũng được”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Sơn cốc địa thế thấp, người xem chỉ có thể đứng trên đài giữa sườn núi nhìn xuống.

Kỷ Thần hỏi:

“Tống huynh có biết chơi cờ không? Trước từng chơi qua chưa?”

“Từng chơi một lần”. Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:

“Coi như là biết một chút”

Chơi cờ hao phí thời gian, đời trước hắn không có công phu nhàn rỗi như vậy.

Nhưng có một lần xông vào mộ thất của một vị đại năng thượng cổ, vì để lấy một quyển cầm phổ cho Diệu Yên mà không cẩn thận rơi vào trong kì trận.

Nếu hắn không phá giải được tàn cục liền không thể thoát ra ngoài.

Tống Tiềm Cơ chỉ có thể đi một vòng quanh mộ tìm kì phổ, vừa học vừa đánh, học đến đâu dùng đến đó.

Mười ba ngày sau hắn phá trận thoát ra, bị giày vò như mất đi nửa cái mạng.

Dựa theo tốc độ dòng chảy thời gian trong huyệt mộ gấp mười lần so với bên ngoài, để phá được ván cờ này, hắn phải dùng tới mười ba năm.

Mười ba năm không nghỉ dù chỉ một giây, tập trung tinh thần làm một việc, đến thần tiên cũng bị bức điên.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Tống Tiềm Cơ chơi cờ.

Kỷ Thần tưởng rằng “biết một chút” của Tống Tiềm Cơ ý là mới bắt đầu học quy tắc, bước đầu học vài chiêu thức, còn chưa biết cách đánh.

Tức thời như gặp được tri âm, hắn hưng phấn phụ hoạ:

“Lúc còn nhỏ ta từng chơi qua hai lần, còn nhiều hơn ngươi một lần đấy!”

Cùi bắp như nhau, nên đồng tình với nhau, thay nhau đứng bét.

----------

Thác nước như treo giữa núi non, rơi thẳng xuống dưới, đổ xuống Thanh Thạch Khê.

Nước trong hồ sóng sánh, hơi nước ngập tràn, phản chiếu ánh mặt trời, hiện ra cầu vồng giữa không trung.

Cách hồ không xa là ba bốn toà tiểu trúc lâu san sát nhau.

Những âm tu tham gia Cầm Thí đều ngồi bên trong chờ đến lượt, trong đó bảy phần là đệ tử của tiên âm môn, còn những môn phái khác chỉ chiếm ba phần.

Bọn họ vừa uống trà trò chuyện vừa nghe tiếng cầm truyền đến từ bên hồ.

Không phải mỗi người tham gia đều có cơ hội gảy một khúc hoàn chỉnh.

Có người cầm kỹ không cao, còn chưa gảy xong nửa bài đã bị khảo quan ném đá xuống hồ.

Thanh âm đá rơi xuống hồ cũng chính là thanh âm kêu dừng. Người tham gia bị dừng lại giữa chừng, chỉ có thể ôm cầm rút lui.

Ánh nắng trong trẻo sạch sẽ chiếu khắp tiểu lâu.

Nữ tu trẻ tuổi tụ tập thành tốp năm tốp ba, y phục hoa lệ, sắc màu rực rỡ.

Có một góc nhỏ ánh sáng không chiếu đến, có người đang ngồi một mình nơi đó.

Mấy vị nữ tu trang điểm tỉ mỉ đi ngang qua thấy người kia đều kinh ngạc.

“Kia không phải là Hà…”. Bọn họ buột miệng thốt ra một cái họ xong liền lập tức ngậm miệng, tựa như không nguyện ý gọi nàng là sư muội.

Chỉ đứng từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ trong góc, khe khẽ nói nhỏ:

“Sao nàng ấy cũng tới?”

“Aiz, chỉ cần báo danh thì ai cũng tới được mà”

“Nàng ấy số thứ tự xếp thứ mấy?”

“Nghe nói là người cuối cùng”

“Không phải chứ, áp trục à?!”

Người biết chút nội tình thì cười một cách cổ quái:

“Thứ tự của nàng bị người thay đổi, người áp trục đáng lẽ nên là Mộng Chỉ tiên tử”

“Là Mộng Chỉ tiên tử năm nay đang nổi danh, được xưng là ‘Tiểu Diệu Yên’ sao?”

“Đúng thế! Mộng Chỉ tiên tử gảy xong là đến lượt nàng ta”

“Thế thì còn gảy cái gì nữa? Thà bây giờ về nhà luôn còn hơn mới đánh được hai âm đã bị đuổi xuống”

Lại có một người khác lên tiếng:

“Không chỉ vậy đâu, ta còn nghe nói sau khi tỷ thí kết thúc, Diệu Yên tiên tử sẽ gảy một khúc”

Ánh mắt mọi người nhìn Hà Thanh Thanh đột nhiên đều thay đổi. Từ chế nhạo biến thành ngầm có ý đồng tình.

Trước đây cũng không phải chưa từng có trường hợp tu sĩ tới Đăng Văn nhã hội để cầu cơ duyên tiên đồ nhưng chịu đả kích xong đạo tâm liền sụp đổ.

Kẹp giữa Mộng Chỉ tiên tử và Diệu Yên tiên tử sao?

Đùa gì vậy.

“Không biết nàng ta đắc tội ai mà bị thay đổi số thứ tự như vậy”

“Có lẽ chẳng đắc tội ai đâu”

Mọi người ngẫm nghĩ xong liền càng đồng ý cách nói này hơn:

“Đúng vậy”

Bất luận là người theo đuổi Mộng Chỉ tiên tử, muốn vì nàng thuận tiện tìm một cái đệm lưng, đúng lúc chọn được quả hồng mềm này.

—— Mộng Chỉ tiên tử tuyệt đối không nguyện ý gảy cầm ngay sát Diệu Yên tiên tử, ai muốn làm đá lót đường cho người khác chứ?

Hay là những nữ tu ở Thanh Nhai Thư Viện nhìn Hà Thanh Thanh không thuận mắt.

—— Từ khi nàng được Viện Giám cứu ra từ ma quật, cái danh ‘nữ hài tử được Tử Dạ Văn Thù đưa về’ liền gắn trên người nàng.

Điều này khiến rất nhiều nữ tu có chút không thoải mái. Tượng thần trên trời, không nên có bất kì quan hệ gì với người phàm dưới bùn lầy.

Hà Thanh Thanh chẳng cần đắc tội ai cả cũng có thể bị xếp sau cùng.

Bởi nàng dễ bắt nạt nhất, trước nay chưa từng phản kháng.

Hà Thanh Thanh phảng phất như không nghe thấy những lời kia.

Nàng chỉ ôm cầm ngồi trong góc tối âm u.

Sống lưng thẳng như cây tùng, mưa gió cũng không thể lay chuyển.

Mặc cho người xung quanh tới lui, đồn đoán bừa bãi, ngón tay nàng giấu trong tay áo chỉ khẽ cử động, ở trong lòng luyện tập gảy đàn.

Đột nhiên đầu ngón tay nàng dừng lại, gắt gao nắm chặt.

“Ta nghe nói cầm của nàng bị người đập vỡ rồi, giờ sao lại có Lục Y Đài? Nàng ta lấy linh thạch đâu ra mà mua được cầm đắt tiền như vậy!’

“Ai mà biết được gần đây có ai bị mất cầm không, đúng lúc mất Lục Y Đài?”

Hà Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, âm thầm ghi nhớ dung mạo bọn họ.

Hết chương 86.
Bình Luận (0)
Comment