Phong Yên Cốc tùng bách xanh um, ánh nắng lọt xuống bàn cờ cũng trở nên trong trẻo mờ nhạt.
Gió thổi vi vu, tiếng thông reo như sóng vỗ.
Tiếng thông, tiếng suối chảy qua đá cùng tiếng cờ hạ xuống bàn thanh thuý nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.
Lưng chừng núi là đài quan sát, mặc dù rộng rãi nhưng Tống Tiềm Cơ và Kỷ Thần đến muộn nên chỉ có thể chen chúc ở vị trí bên góc.
Người xung quanh nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói ‘Từng chơi một lần’, ‘Biết một chút’….. liền không nhịn được mà liếc mắt nhìn, sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
—— Hai tên ngoại đạo, đi chỗ nào mát mẻ không tốt à mà phải đến đây xem náo nhiệt cái gì.
Kỷ Thần vươn cổ ra nhìn xuống dưới, tính tình không gặp tự quen, theo thói quen mà thân thiết bắt chuyện:
“Đạo hữu, sao trong cốc chỉ có một bàn cờ? Phiền ngươi giải thích giúp được không”
Chém giết trong ván cờ đang vào lúc mấu chốt, người kia vốn không muốn để ý nhưng thấy hắn ăn vận phú quý nhưng thái độ lại lễ phép, phong thái hiên ngang nhưng thần sắc lại chân thành, không khỏi kiên nhẫn trả lời:
“Kỳ Thí và Võ Thí bắt đầu cùng lúc, mười vị trí dẫn đầu của Kỳ Thí đã định, sáng nay mỗi một ván đều thi đấu theo trình tự, tiện cho những người đã bị loại có thể quan sát. Những người có thể lọt vào mười vị trí dẫn đầu đều là thiên tài kỳ đạo ngàn người mới có một. Mỗi ván thi đấu của bọn họ đều rất có giá trị tham khảo, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc”
Kỷ Thần hưng phấn đáp:
“Dựa theo tiến độ này, chẳng phải đêm nay mới có thể tìm ra người đứng đầu sao?”
“Đương nhiên rồi! Lúc này đang chơi cờ ở trong cốc chính là một trong các ứng cử viên cho vị trí dẫn đầu, Diêu An của Tử Vân Quan!”
“Hoá ra là vậy, đa tạ đạo hữu chỉ giáo”
Kỷ Thần quay về hướng Tống Tiềm Cơ:
“Tống huynh, vận khí của hai chúng ta không tệ, đúng lúc xem được ván này của Diêu An, hắn rất nổi tiếng!”
“Ồ”. Tống Tiềm Cơ đáp một tiếng, nhìn chăm chú một lát xong chợt hỏi:
“Hắn là người cầm quân trắng hay quân đen?”
Người bên cạnh cạn lời:
“Đương nhiên là vị mặc tử y đang cầm quân đen kia rồi, ngươi đến cả Diêu sư huynh của Tử Vân Quan cũng không nhận ra sao, vậy mà còn đến xem Kì Thí sao?”
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Chủ yếu là tiện đường đi ngang qua nên ghé vào xem thôi mà”
“Đúng vậy, hai bọn ta đi ngang qua”. Kỷ Thần cười làm lành, hiếu kỳ hỏi:
“Không biết đối diện Diêu sư huynh là vị cao nhân nào?”
Hai người trong cốc ngồi trên tảng đá lớn chơi cờ.
Một người cầm quân đen, thân mặc đạo bào màu tím sẫm, nghiêm trang khoanh chân, tay hạ cờ rất vững, mang dáng vẻ còn trẻ mà đã thành thục.
Người còn lại cầm quân trắng, thân mặc y phục làm bằng vải thô, đang gãi tai gãi má, hắn lúc thì ngồi xổm lúc thì đứng dậy, tựa như không tìm được tư thế thoải mái, cả người bứt rứt khó chịu.
Cách bọn họ ba trượng có chấp sự đang cầm bút ghi lại biến hoá của ván cờ, có y sư đang ngồi bên cáng.
Còn có đệ tử Chấp Pháp Đường mang theo đao bảo vệ nhằm đối phó tình huống phát sinh.
“Người kia xuất thân từ tiểu môn phái, vốn sắp tuyệt hậu rồi, vì phần thưởng của Đăng Văn nhã hội nên mới báo danh, ai ngờ hắn đột nhiên phất lên, một đường chém giết vào mười vị trí dẫn đầu. Không biết bao nhiêu đệ tử của thế gia danh môn đang mong hắn ngã ngựa”. Người bên cạnh cảm thán.
Kỷ Thần kính nể nói:
“Quả nhiên là cao nhân, xin thỉnh giáo danh tính!”
Một người khác cướp lời:
“Hắn tên là Lý Nhị Cẩu, sư môn xuống dốc, không có đạo hào. Vì để biểu thị sự tôn kính vời kỳ đạo của hắn, bọn ta gọi hắn là ‘Lý Thứ Khuyển sư huynh’”
“Thứ Khuyển?”. Kỷ Thần hoang mang chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói:
“Vậy không phải vẫn là Nhị Cẩu sao?”
Tống Tiềm Cơ không nhịn cười nổi:
“Đạo hữu Thứ Khuyển này sắp thắng rồi”
Kỷ Thần kinh ngạc đáp:
“Nhưng hắn nhìn có vẻ rất nôn nóng, hoảng loạn mà!”
“Này, ngoại đạo thì yên tĩnh chút đi, đừng có làm ảnh hưởng đến người khác”. Có người trừng mắt nhìn Tống Tiềm Cơ, không hài lòng mà lên tiếng:
“Lúc này đang giữa ván, rõ ràng Diêu An sư huynh đang chiếm ưu thế!”
Tống Tiềm Cơ chỉ cười cười, không có ý định tranh luận.
Một người khác lên tiếng:
“Không tệ, ‘Kì kinh chương thứ mười ba’ có viết, biên không bằng góc, góc không bằng trung tâm, Diêu An sư huynh phần trung tâm hình thế càng mạng hơn, kỳ phong của hắn lão luyện trầm ổn, một đường đánh đâu chắc đó. Lý Thứ Khuyển sư huynh thì luôn dựa vào kỳ chiêu, nhiều lần thắng suýt soát, lần này gặp phải đối thủ mạnh, đại khái chỉ có thể đi tới đây thôi…. Ngươi xem, hắn thỉnh cầu ‘trường khảo’ rồi!”
(Trường khảo là thuật ngữ của cờ vây, ý chỉ cần thời gian dài để hạ cờ)
Trên đài ồ lên một trận.
Chỉ thấy Lý Nhị Cẩu giơ tay, ý bảo chấp sự bắt đầu tính giờ, tự mình nhảy xuống khỏi hòn đá, chạy qua bên suối, vốc nước rửa mặt, rồi lại ngửa cổ ra ừng ực uống hai vốc.
Người khác trường khảo là lao tâm khổ trí, nhắm mắt tính toán, người này trường khảo lại đi rửa mặt, uống nước.
Sắc mặt Diêu An trở nên vô cùng khó coi, phảng phất như bị Lý Nhị Cẩu hất lên mặt một chậu nước suối lạnh ngắt.
Đệ tử của Tử Vân Quan cũng đồng cảm, bọn họ đều không thích Lý Nhị Cẩu:
“Diêu sư huynh thật đáng thương, phải chơi cờ cùng loại người lỗ mãng quê mùa như vậy, Đăng Văn nhã hội, chữ “Nhã” đi đâu rồi?”
“Đừng hoảng, đợi Diêu sư huynh giành chiến thắng, chúng ta không cần phải xem hắn nữa”
Kỷ Thần chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ:
“Lợi hại thật đấy”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Nếu ngươi thích, chi bằng học thử xem”
“Ta từng chơi hai lần, đều bị mắng là ngu dốt”. Kỷ Thần cười khổ:
“Ta đến cả phù chú cũng không hiểu, sao có thể học nổi thứ khó như vậy”
“Lời này là ai nói?”. Tống Tiềm Cơ trong lòng khẽ động.
Kỷ Thần không chút e dè, toét miệng cười nói:
“Ta từ nhỏ kinh mạch đã yếu ớt, không dùng nổi đao kiếm, trưởng bối trong tộc liền bảo ta rằng, con đường duy nhất của ta là vẽ phù, nếu không vẽ phù nổi thì thứ khác càng chẳng ra sao!”
Tống Tiềm Cơ không mở miệng nữa, chỉ truyền âm nói:
“Nếu ngươi là Lý Nhị Cẩu, sau khi trường khảo thì đi bước nào?”
Kỷ Thần ngẩn ra, không biết hắn vì sao lại truyền âm:
“Ta nào dám bước, ta đứng đây xem là được rồi mà”
“Thử xem có mất gì đâu”. Tống Tiềm Cơ cười đáp.
Sau khi suy tư, Kỷ Thần miễn cưỡng truyền âm đáp:
“ ‘Bình’ tam cửu được không?”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Nếu ngươi đi “Bình tam cửu”, Diêu An đi ‘Nhập nhị bát’, thêm một bước nữa liền có thể nuốt trọn ba quân của ngươi”
Sắc mặt Kỷ Thần hơi túng quẫn, nhìn chằm chằm bàn cờ tính toán trong chốc lát, đột nhiên gật đầu:
“Tống huynh nói phải! Vậy ta đi ‘Khu’ tứ nhị thì sao?”
Tống Tiềm Cơ vẫn lắc đầu:
“Lại nghĩ thêm xem”
Kỷ Thần liên tiếp đưa ra mười cách đi, nếu là thực chiến, hắn đã mất cờ mười lần rồi.
Hắn cảm thấy bản thân như con ruồi không đầu, ôm quân trắng trong tay chạy vòng vòng quanh bàn cờ, lao trái lao phải, nhưng cứ gặp phải tường đồng vách sắt, kín không kẽ hở.
Khó khăn lắm mới thấy một tia sáng thì Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng hạ xuống một quân đen, đường sống của hắn liền bị một bức tường cao chặn đứng.
Trên trán Kỷ Thần toát mồ hôi lạnh.
Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi chớ cho rằng Lý Nhị Cẩu tất bại, chỉ muốn chạy trốn, nếu hắn đi ‘Thượng’ tứ nhị thì sao?”
Kỷ Thần cau chặt mày, nhanh chóng tính toán.