Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88. Bách Điểu Triều Phụng (2)

Chương 88. Bách Điểu triều Phụng (2)
Chương 88. Bách Điểu triều Phụng (2)

Đúng vào lúc này, chấp sự gõ lên đá báo hiệu thời gian trưởng khảo đã hết.

Lý Nhị Cẩu nhảy lên hòn đá, hai ngón tay cầm lên quân trắng, không thèm nhìn bàn cờ mà kiên quyết hạ xuống ——

Thượng tứ nhị.

Kỷ Thần chụp mạnh lan can, chợt hô lên một tiếng:

“Tốt!”

Một âm này hắn quên mất không truyền âm, khiến mọi người xung quanh trừng mắt nhìn đầy phẫn nộ, trách móc hắn hô to gọi nhỏ.

Kỷ Thần không dao động, hai mắt phát sáng.

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ngươi giờ đã hiểu kỳ lộ của Lý Nhị Cẩu chưa? Đấu pháp của hắn nhìn thì tưởng như sở hở chồng chất, nhưng thực ra lại là kế dụ địch. Lại đánh một nước nữa hắn liền có cơ hội chuyển mình”

“Tống huynh đúng là thần nhân mà!”. Kỷ Thần một phen nắm chặt lấy cánh tay hắn, bất giác thấy thất lễ mới vội vàng buông ra, truyền âm đáp:

“Lý Nhị Cẩu quả nhiên có thể thắng!”

“Không”. Tống Tiềm Cơ mỉm cười:

“Hiện giờ chúng ta lại giả thiết ngươi là Diêu An”

Không khí trên đài dần trầm trọng theo sự biến hoá của ván cờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng hít khí.

Lý Nhị Cẩu phảng phất như trở thành người khác, quân trắng từng bước áp sát, chiêu nào cũng thấy máu.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diêu An hộc máu hôn mê, được y sư đỡ dậy đút thuốc. Lý Nhị Cẩu nhảy xuống khỏi hòn đá, nghênh ngang rời đi.

Đám người Tử Vân Quan kinh hô, cuống quít lao xuống dưới:

“Diêu An sư huynh!”

Thần sắc Kỷ Thần hoảng hốt.

Ở ván cờ trong thực tại, Lý Nhị Cẩu đánh thắng Diêu An.

Còn ván cờ trong lòng hai người, hắn dưới sự chỉ dẫn của Tống Tiềm Cơ lại dùng quân đen của Diêu An đánh thắng Lý Nhị Cẩu.

Vậy Tống Tiềm Cơ há chẳng phải có thể đánh thắng cả hai người kia sao?

Kỷ Thần há miệng, vừa kích động vừa kinh ngạc:

“Tống huynh có tuyệt kĩ như vậy, sao không báo danh tham gia Kì Thí?”

“Chút mánh lới mà thôi, có khi cũng lười tính”

“Tống huynh sao lại dạy ta?!”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Đúng lúc không có việc gì làm”

Tết nhất đánh trẻ nhỏ, không, dưới nắng dạy trẻ nhỏ, dù sao cũng nhàn rỗi.

Kỷ Thần không nói nên lời.

Tống Tiềm Cơ nhìn sắc trời nơi xa đáp:

“Ta đi xem Cầm Thí trước đã, ngươi không ngại thì ở lại đây đi, tiện lúc cảm giác đang không tệ mà đánh thêm hai ván”

Mặt trời dần lặn, mây phủ núi non. Ván này có chút quá lâu, quá dài.

“Có duyên lại gặp”. Tống Tiềm Cơ xoay người rời đi.

Kỷ Thần vô thức duỗi tay ra kéo lấy hắn:

“Đợi đã!”

Một mảnh tay áo lướt qua giữa kẽ ngón tay.

Đệ tử Tử Vân Quan đi thành nhóm, đang muốn lao xuống phía dưới, bóng dáng Tống Tiềm Cơ hoà vào biển người, nhanh chóng không thấy tung tích.

Kỷ Thần đứng ngẩn ngơ tại chỗ, càng nghĩ càng muốn sụp đổ.

Vốn tưởng rằng kết giao được bằng hữu vật hợp theo loài, so với mình cũng tám lạng nửa cân.

Tống Tiềm Cơ nói một câu ‘Đời người quan trọng ở việc có tham gia’, hắn trả lời một câu ‘Càng nỗ lực càng hỏng’.

Hai phế vật đều không ghét bỏ nhau, một trải nghiệm khó có.

Mà hắn so với Tống Tiềm Cơ càng có tiền hơn, còn có thể giúp đỡ hắn…

Bàn cờ trên tảng đá được dọn sạch, hai người ván tiếp theo chuẩn bị tiến lên.

Bỗng nhiên bụi mù nổi lên, hơn ba mươi người xông vào trong cốc.

Mọi người trên đài quan sát không biết có chuyện gì xảy ra, sôi nổi thảo luận.

Kỷ Thần cũng xem như kiến thức rộng rãi, tập trung theo dõi:

Mười vị chấp sự của Hoa Vi Tông, mười vị khảo quan của Thư Hoạ Thí, còn có vài người hắn không nhận ra, có lẽ là cường giả đến từ Thanh Nhai Thư Viện, bởi Viện Trưởng đi ở sau cùng.

Kỷ Thần trong lòng kinh ngạc, hận không thể co giò bỏ chạy.

Chẳng lẽ bài thi ta viết vẽ loạn lên thật sự bị Thư Thánh xem rồi?

Lão nhân gia người phát hoả, yêu cầu các ngươi tới bắt ta?

Chỉ nghe thấy có người hô lên:

“Kỷ Thần của Kỷ Gia Quận Bạch Phượng ở đâu?’

Kỷ Thần lộ vẻ tuyệt vọng.

Tống huynh, huynh rời đi sớm quá, sao lại để mình ta gánh chịu thế này?

Chấp sự Hoa Vi Tông xông lên đài.

“Ngài đúng là không dễ tìm mà, Kỷ tiểu tiên quân, chúc mừng chúc mừng!”

Kỷ Thần hoang mang:

“Chúc mừng cái gì?”

Chấp sự giám sát mới nãy cả khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, cao giọng đáp:

“Bài thi Thư Hoạ Thí của ngài, được Thư Thánh điểm danh vị trí đứng đầu! Mau theo bọn ta tới tham gia yến tiệc chúc mừng!”

Mọi người trên đài vô cùng kính nể, lòng thầm nghĩ, một người ngoại đạo không biết chơi cờ, nhìn thì cứ tưởng bất tài vô dụng, ai ngờ là người đứng đầu Thư Hoạ Thí.

Sớm biết thế ban nãy không nên trừng hắn.

Không biết là ai vỗ tay trước, tiếng chúc mừng liên tiếp vàng lên, như thuỷ triều tuôn về phía Kỷ Thần.

“Trước kia chỉ nghe nói đại thiếu gia Kỷ Gia ở Quận Bạch Phượng là một tên phế vật, kém xa so với những người bên cạnh. Hoá ra là tin tức sai lệch!”

“Đương nhiên là đồn đại rồi! Chúng ta có vận khí tốt, xem như từng trò chuyện qua với người đứng đầu Thư Hoạ Thí”

Trong sơn cốc, người tham gia Kì Thí cũng mỉm cười vỗ tay.

Giống như trên trời dưới đất, cả thế giới đều xoay quanh Kỷ Thần.

“Bài thi của ai cơ”. Hắn trợn mắt, như bị búa tạ đánh mạnh vào vỏ não, lẩm bẩm:

“Không đúng, không thể nào!”

“Ngài khiêm tốn rồi! Hai chữ ‘Trứng Gà’ ngài viết, không, giờ nên gọi là ‘Kê Đản Thiếp’, quả thật tuyệt vời, vô cùng xứng đáng!”

Kê Đản Thiếp?

Hai chân Kỷ Thần nhũn ra, bám lấy lan can mới miễn cưỡng không ngã xuống khỏi đài, rơi mình xuống cốc:

“Không phải do ta viết!”

Đạo tổ ơi, ta rốt cuộc kết giao phải bằng hữu gì vậy.

Mọi người ùa lên, tranh nhau đỡ hắn.

Thanh Nhai Viện Trưởng chậm rãi bước ra từ đám người, nụ cười vô cùng có thâm ý:

“Chỉ luận trên mặt giấy, không luận xuất xứ, ngươi chính là người đứng đầu Thư Hoạ Thí, mau đi theo bọn ta”

--------

Thác nước rơi thẳng xuống, tiếng nước rền vang.

Thỉnh thoảng có tiếng cầm vang lên, át đi tiếng nước.

Mặt trời chiếu nghiêng xuống làm cho mấy toà tiểu lâu bên hồ như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.

Cầm Thí càng về sau người đến nghe càng nhiều, trong đó hơn nửa là đến vì Diệu Yên.

Tin tức sau khi Cầm Thí kết thúc Diệu Yên sẽ gảy đàn đã truyển khắp Hoa Vi Tông.

Mọi người vây quanh hồ nước, từ cạnh hồ cho đến sườn núi, đợi Mộng Chỉ tiên tử với mĩ danh “Tiểu Diệu Yên” xuất hiện.

Lúc này mọi người đang khẽ thì thầm, chấp sự đi lại tứ phía.

“Mộng Chỉ tiên tử còn chưa lên sao? Có ai biết Mộng Chỉ tiên tử đi đâu rồi không?”

“Có người thấy nàng đi về phía trúc lâu của Diệu Yên tiên tử”

Hết chương 88.
Bình Luận (0)
Comment