Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89. Bách Điểu Triều Phụng (3)

Chương 89. Bách Điểu triều Phụng (3)
Chương 89. Bách Điểu triều Phụng (3)

Trong trúc lâu, Mộng Chỉ đang hướng Diệu Yên khom gối hành lễ:

“Sư tỷ”

Diệu Yên khẽ cười:

“Có việc gì sao”

Nữ tu có dung mạo mĩ miều trẻ tuổi lại có thiên phú, Diệu Yên đã từng gặp qua nhiều rồi. Người trước mắt chỉ là một vị phổ thông trong số đó.

Trong lòng nàng không chút xao động.

Mộng Chỉ sầu lo đáp:

“Khúc này gảy được một nửa, có hai âm muội vẫn không gảy tốt, to gan đến thỉnh giáo sư tỷ”

Sư phụ nàng là một vị trưởng lão nhàn tản trong Tiên Âm Môn, lần này không tới Đăng Văn nhã hội.

Nàng có chỗ không hiểu chẳng biết hỏi ai, chỉ đành đến hỏi Diệu Yên.

Mấy năm gần đây danh tiếng nàng vang xa, không biết từ khi nào có biệt hiệu ‘Tiểu Diệu Yên’. Trong lòng nàng cũng mừng vui, nhưng mỗi lần gặp Diệu Yên đều như gặp được thần nữ trên trời, lại sinh cảm giác hổ thẹn.

Diệu Yên ngồi ngay ngắn, nghe nàng gảy hai nhịp, nhẹ gật đầu:

“Không tệ, bạch ngọc có chút khiếm khuyết”

Sắc mặt Mộng Chỉ phiếm hồng, khoé miệng nhịn không được mà khẽ nhếch, tựa như nhận được sự cổ vũ rất lớn.

“Tục ngữ có câu ‘Cầm có cửu âm là đức, kỳ, cổ, nhuận, thấu, phương, thanh, vận, tĩnh’ ” Diệu Yên nhẹ ấn đầu ngón tay nàng, bật ra hai thanh âm:

“Ngươi chỉ là không đủ tĩnh”

Mộng Chỉ hơi giật mình.

Diệu Yên nhàn nhạt nói:

“Tâm tư nóng nảy, tiếng cầm tất không tĩnh. Muốn thắng là chuyện tốt, nhưng lúc gảy đàn, phải quên đi thắng thua, hoà mình vào cầm khúc. Khí tức của ngươi quá căng thẳng, cầm âm sẽ không linh hoạt”

“Đa tạ sư tỷ!”. Mộng Chỉ cung kính hành lễ.

“Đi đi, gảy cho tốt”. Diệu Yên nói:

“Chúc ngươi đoạt vị trí dẫn đầu”

Mặc dù là người dẫn đầu không được ai ghi nhớ.

Nếu có người tới cầu nàng chỉ điểm, Diệu Yên trước nay đều đối xử công bằng, không chút giấu giếm.

Bởi vậy đại đa phần đệ tử trẻ tuổi ở Tiên Âm Môn đều thật lòng kính phục nàng, cũng vì vậy mà tự nhiên bảo vệ danh tiếng của nàng.

Vọng Thư cho rằng đây là thủ đoạn lung lạc nhân tâm của đồ đệ, trước nay chưa từng ngăn cản.

Người ngoài thì nghĩ rằng đây là Diệu Yên thiện lương, cao quý.

Lại không biết rằng đây chỉ là sự tự tin của Diệu Yên ——

“Cho dù ta có dạy ngươi, ngươi vẫn không gảy hay được như ta”

Nàng nghe qua phân nửa Cầm Thí, đã cảm thấy có chút tịch mịch.

Cho dù có là cầm khúc nàng tự viết, người khác có thể nghe trăm lần không chán, nhưng nàng cũng nghe đến mức mệt mỏi rồi.

Nàng giờ chỉ muốn nghe một khúc mới.

Nhưng tu chân giới lấy đâu ra cầm khúc mới?

----------

Thiên hô vạn hoán mãi, Mộng Chỉ tiên tử cuối cùng cũng ôm danh đàn trong lòng, từng bước đi tới bên hồ.

Đám đông tự động tách ra hai bên.

Nàng mặc váy đỏ, thêu cả trăm hoa, toả sáng rực rỡ. Làn váy xoè ra, chẳng khác nào trăm hoa đua sắc.

Tiếng cầm vang lên, du dương réo rắt, hoà cùng tiếng nước chảy.

Mọi người như chợt thấy một trận gió xuân thổi qua. Sự bất mãn cùng sầu lo lúc chờ đợi liền tan thành mây khói, lòng cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.

Gợn sóng dưới hồ dần biến hoá, lấy người gảy cầm làm trung tâm, dao động không ngừng.

Đợi bước vào giai cảnh, tiếng cầm chợt thay đổi, như chim phượng hót réo rắt, rơi xuống từ chín tầng mây.

Bốn phía truyền đến âm thanh sột soạt.

Mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy chim sẻ, quạ đen trên cành, chim quyên, chim sơn ca trong rừng, chim nhạn, tiên hạc trong mây thi nhau bay tới.

Vô số loài chim lần lượt bay lại, sắc lông sặc sỡ bay lượn khắp trời.

Bọn chúng vây quanh nữ tu gảy cầm, mãi chẳng rời đi, ríu rít không ngớt.

Tiếng cầm đột nhiên dâng trào, muôn loài chim cùng hót vang, hoà cùng với nàng.

Cầm khúc kết thúc, chim chóc bay đi hết.

Mộng Chỉ đứng dậy, trăm hoa thu liễm.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng thác chảy vẫn vang vọng.

Mọi người mãi mà không hoàn hồn, chỉ cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, trước mắt sáng ngời, mệt mỏi tan biến.

Trong đình giữa hồ, Vọng Thư khen ngợi:

“Chỉ với tu vi Trúc Cơ mà có thể dẫn động dị tượng bách điểu triều phụng, thiên tư quả thực hơn người”

Nàng chuyển đề tài, nói với nữ tu có thần sắc lãnh đạm bên cạnh:

“Chỉ tiếc rằng nàng đã bái sư phụ”

Trú nhan chi thuật của Tiên Âm Môn thiên hạ vô song, Vọng Thư dung mạo đương kì nở rộ, mà sư tỷ của nàng, Giáng Vân tiên tử, tu vi không phân cao thấp cùng nàng, nhưng tuổi xuân đã qua, tóc trắng ba ngàn trượng.

Giáng Vân nhếch khoé miệng, mỉm cười:

“Không sao, việc thu nhận đồ đệ vốn là duyên phận đã định”

Ngoại trừ hai nàng ra, trong đình còn có bốn, năm vị âm tu của các môn phái khác, đều là cao thủ cầm đạo.

Nhưng toàn bộ mọi người đều đứng. Từ khi Cầm Thí bắt đầu, đứng mãi cho đến khi hoàng hôn mặt trời lặn.

Chỉ có một người đang ngồi.

Lúc này người kia môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt thốt ra bốn chữ:

“Gảy cũng không tệ”

Vọng Thư nghe lời này, đột nhiên lòng sinh cảnh giác.

Nàng quay đầu nhìn về hướng đỉnh toà trúc lâu bên hồ, ánh mắt nghiêm khắc.

Diệu Yên dựa vào lan can mà đứng, đối với sư phụ gật đầu từ xa, trong lòng lại thở dài.

Mộng Chỉ hôm nay đã phát huy vượt xa ngày thường, gảy cầm với trình độ cao nhất của nàng, bất luận có lưu danh hay không có lẽ cũng không còn tiếc nuối.

Diệu Yên nghĩ vậy, sau liền nhàn nhạt phân phó thị nữ:

“Mang cầm của ta tới đây”

Còn về vị tiếp theo, chỉ là người vô danh, không khéo lại xếp sau Mộng Chỉ, phỏng chừng rất nhanh sẽ kết thúc.

Thị nữ dùng hai tây dâng lên hộp cầm.

Diệu Yên mở ra.

Hào quang ngũ sắc bừng lên, khiến khuôn mặt không chút tì vết của nàng bừng sáng.

Không ngoài dự liệu của Diệu Yên, lúc người tham gia tiếp theo bước lên, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh sắc muôn chim đua nhau hót, hận không thể mời Mộng Chỉ tiên tử quay lại tiếp tục gảy cầm.

Lại nhìn về phía người kia liền cảm thấy nàng xuất hiện rất không đúng lúc, quá nhanh, quá đột ngột.

Người kia thân hình yểu điệu mảnh khảnh, mặc chiếc váy trắng mộc mạc, đầu đội mũ có rèm che.

“Làm phiền nhường đường”. Nàng bước đi trầm ổn, rèm lụa trắng cơ hồ bất động, không nhìn thấy được dung mạo của nàng.

Mọi người đều nhìn nàng, ngầm mang ý không kiên nhẫn.

Nhưng nàng lại không ngồi xuống mà chỉ nhìn tứ phía, không biết đang tìm gì hay đang tìm ai.

Chấp sự bên cạnh mặt không biểu tình thúc giục:

“Ba Sáu Sáu Tám, Thanh Nhai Thư Viện – Hà Thanh Thanh”

Hết chương 89.
Bình Luận (0)
Comment