Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90. Không Cần Gảy Nữa (1)

Chương 90. Không cần gảy nữa (1)
Chương 90. Không cần gảy nữa (1)

“Hà Thanh Thanh à”. Có người nhẹ giọng lặp lại cái tên này, như có điều suy nghĩ, cười hỏi người bên cạnh:

“Không biết Tử Dạ sư huynh còn nhớ người này không nhỉ?”

Cách hồ nước không xa, có một sơn đình nằm lẻ loi bên vách núi, hướng về phía Phi Lưu Thác.

Nhận lời mời của đại đệ tử Hoa Vi Tông Viên Thanh Thạch, Viện Giám của Thanh Nhai Thư Viện, đại đệ tử của Đại Diễn Tông cùng với đệ tử thân truyền của Quan Chủ Tử Vân Quan cùng tụ tập trong đình thưởng trà.

Sơn đình này có vị trí rất đẹp. Bọn bọ có thể từ trên cao nhìn rõ hồ nước bên dưới, thuận tiện nghe gảy cầm, lại không dễ bị người khác làm phiền.

Nghe cầm là chuyện phong nhã, chuyện phong nhã thì nên có nhã hứng.

Ba người kia ăn vận sặc sỡ, nói cười vui vẻ, Tử Dạ Văn Thù vẫn một thân hắc y.

“Nghe nói nàng được ngươi cứu về từ ma quật, còn đưa tới Thanh Nhai Thư Viện”. Người kia tiếp tục nói.

Tử Dạ Văn Thù nghe vậy liền nhíu mày trầm tư.

Học sinh Thư Viện thường truyền nhau rằng, ngày hè chỉ cần liếc mắt nhìn Viện Giám Tử Dạ Văn Thù liền có thể giúp giải nhiệt, thần trí thanh tỉnh.

Hắn có lông mày cao, hốc mắt sâu, lông mi vừa dày vừa dài, bờ môi đơn bạch, làn da tái nhợt dị thường.

Mặc dù tư dung tuấn mĩ nhưng lại thiếu chút nhân khí và khói lửa nhân gian, tựa như một pho tượng thần uy nghiêm.

Viên Thanh Thạch không chịu nổi bầu không khí lạnh ngắt này, chủ động lên tiếng giải vây:

“Tử Dạ huynh quý nhân bận rộn, nếu việc gì cũng phải ghi nhớ trong lòng, không khỏi quá vất vả”

Hắn kì thực rất thấu hiểu đối phương. Thân là đại sư huynh của Hoa Vi Tông, hắn có thể nhận ra mỗi một vị đệ tử thân truyền đã không hề dễ dàng.

Huống chi Tử Dạ Văn Thù và người này, một ở trên trời, một ở dưới đất, không nhớ ra mới là chuyện bình thường.

Tử Dạ Văn Thù cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, mày kiếm khẽ nhếch:

“Là nàng ấy sao, nàng ấy tới đây làm gì”

Nữ tài tử gầy yếu trong trí nhớ giờ đã cao lớn hơn rồi.

“Tới Cầm Thí đương nhiên là để gảy cầm rồi”. Có người lắc đầu than thở:

“Vốn tưởng rằng sau Mộng Chỉ tiên tử là tới Diệu Yên tiên tử, ai ngờ vẫn phải đợi thêm một người nữa”

Viên Thanh Thạch quan sát thần tình của Tử Dạ Văn Thù, thấy hắn thờ ơ, không nhịn được mà hỏi:

“Tử Dạ huynh thấy thế nào? Nghe một khúc ‘Bách điểu triều phụng’ của Mộng Chỉ tiên tử xong có cảm nghĩ gì không?”

Tử Dạ Văn Thù sắp đột phá, nhưng lại rơi vào khốn cảnh.

Nếu không lúc ở trong đình giữa Hồ Dao Quang hắn đã không khó khống chế được uy áp của mình mà bắn về phía Mạnh Hà Trạch như vậy.

Đám người Viên Thanh Thạch đều tin rằng lắng nghe âm tu gảy đàn có lẽ có thể chải vuốt linh khí, tìm kiếm cơ duyên đột phá.

Tử Dạ Văn Thù lắc đầu:

“Sát khí của ta quá nặng, vốn không thích hợp nghe cầm”

“Lời này sai rồi, đó là vì người còn chưa nghe Diệu Yên tiên tử gảy cầm. Phàm âm tầm thường, nào có thể so sánh được”. Viên Thanh Thạch cười đáp:

“Ngày trước lúc tiên tử gảy cầm cho sư phụ, ta cũng ở bên cạnh châm trà giúp sư phụ, được lợi không ít…”

“Xin chờ một lát”. Lời còn chưa dứt, Viên Thanh Thạch không biết nhìn thấy gì mà ý cười chợt tắt, đứng dậy rời đi.

Hắn bước vào trong rừng, dừng bước dưới một tán cây cổ thụ, vươn tay ra vỗ vào thân cây:

“Muội xuống đây cho ta!”

Trần Hồng Chúc nhảy xuống, tươi cười đáp:

“Đại sư huynh, sao vậy?”

Viên Thanh Thạch chau mày:

“Muội tới đây làm gì?’

Hắn liếc nhìn trúc lâu nơi Diệu Yên ở, lại nhìn về phía đình hóng mát giữa hồ, thấp giọng cảnh cáo:

“Vị kia của Tiên Âm Môn ở đó, ngàn vạn lần đừng lỗ mãng trước mặt ngài ấy”

Người ngoài chỉ biết Thư Thánh đến Đăng Văn nhã hội mà không hề biết Kì Quỷ, Cầm Tiên đều tới.

Đại hội lần này, ba trong số tứ đại tuyệt đỉnh cường giả đương thời đã tới, Hư Vân Chân Nhân và tầng lớp phía trên của Hoa Vi Tông vì vậy mà cảm thấy vô cùng hao tâm tốn sức.

Nếu ba người chạm mặt, chỉ một lời không hợp sẽ gây ra đại loạn ở Hoa Vi Tông, bọn họ không biết phải làm sao mới tốt.

“Muội biết mà!”. Trần Hồng Chúc buồn bực đáp:

“Sư huynh, huynh đang nghĩ gì vậy? Muội không thích Diệu Yên nhưng có đến mức phải chạy đến đây hại nàng không? Muội vốn không phải tới xem nàng!”

“Vậy muội xem ai?”. Viên Thanh Thạch chần chờ:

“Mộng Chỉ tiên tử gảy xong rồi, Cầm Thí sắp kết thúc, chỉ còn lại Diệu Yên, hôm nay rất quan trọng với nàng ấy, muội không thể….’

Trần Hồng Chúc vươn tay ra chỉ về hướng bên hồ:

“Ai nói kết thúc?! Nàng ta không phải mới lên sao?”

Viên Thanh Thạch hoang mang:

“Muội biết nàng ta sao?”

Hắn mới nãy cũng vừa được nghe qua, Hà Thanh Thanh này là do Tử Dạ Văn Thù đem về Thư Viện, là một người vô danh tiểu tốt bị ném sau đầu.

Hơn nữa Trần Hồng Chúc trước nay không hề có bằng hữu.

“Chuyện này huynh đừng quản”. Trần Hồng Chúc gật đầu.

Bọn họ đương nhiên là quen biết.

Cùng ngồi ngắm trăng ngoài cửa Tống Viện, cùng ngủ gật, cùng hóng gió đêm.

Ai mà ngờ rằng người kia nửa đêm xuống núi, đem kiếm của mình đi cầm đồ đổi lấy Lục Y Đài.

Trần Hồng Chúc chỉ là muốn tới nghe xem, cầm này có thể đánh ra khúc nhạc như thế nào.

Viên Thanh Thạch khôi phục lại vẻ tươi cười:

“Được, chỉ cần muội không gây chuyện, ta đương nhiên không quản!”

Trần Hồng Chúc nhìn thân ảnh mảnh mai bên hồ, lòng thầm nghĩ ngươi xếp sau Mộng Chỉ, xếp trước Diệu Yên, tình huống như này chỉ cần dám gảy đàn đã tính là thắng rồi.

-----------

Hà Thanh Thanh trước đó đã nghĩ kì, đây là trận chiến của chính nàng, nếu người kia không tới, nàng cũng vẫn dùng hết toàn lực.

Nhưng lúc chân chính đi tới giữa vạn người, bị những ánh mắt lạnh lùng vây quanh, nàng vẫn có cảm giác ‘rút kiếm thất thố nhìn quanh’.

“Bộp, bộp, bộp”

Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Dựa theo quy tắc ngầm đặt ra của Cầm Thí, mỗi khi người tham gia xuất hiện, người nghe đều phải vỗ tay, vừa là cảm ơn người đằng trước, vừa là hoan nghênh người phía sau.

Nhưng ‘Bách điểu triều phụng’ của Mộng Chỉ tiên tử quá đỗi hoa mĩ, mọi người mãi chẳng hồi thần, ai còn nhớ được vỗ tay cho Hà Thanh Thanh?

Lúc này có người đi đầu, tứ phía Thanh Thạch Đàm mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, còn chút có lệ, mang ý thúc giục.

Hà Thanh Thanh bỗng nhiên xoay người.

Xuyên qua một lớp lụa mỏng, xuyên qua biển người, nàng nhìn thấy thân ảnh đứng phía cuối kia.

—— Cao hơn người xung quanh cả một cái đầu, như hạc giữa bầy gà, mang theo ý cười ôn hoà.

Hắn thật sự tới rồi.

Hắn còn vỗ tay cho ta.

Phảng phất như một cây định thải thần châm rơi xuống đáy hồ, Hà Thanh Thanh ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Hết chương 90.
Bình Luận (0)
Comment