Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91. Không Cần Gảy Nữa (2)

Chương 91. Không cần gảy nữa (2)
Chương 91. Không cần gảy nữa (2)

Chiều hôm buông xuống, nàng khoanh chân ngồi trên đá xanh ven hồ, đặt cầm lên đầu gối.

Nàng cảm thấy cuộc đời này, chẳng còn giây phút nào tốt đẹp hơn thời khắc này nữa.

Lục Y Đài toả ánh sáng xanh, giao hoà với sóng xanh trong hồ cùng ánh tà dương, rọi sáng mười ngón tay thon dài mềm dẻo của nàng.

Hà Thanh Thanh chợt ấn dây đàn.

“Tinh!”

Một âm mạnh mẽ vang lên, tựa như kiếm xuất vỏ, ngân nga mãi không dừng.

Mọi người chấn động, phảng phất như mới nhìn thấy một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, xuyên qua tà dương!

“Tinh tinh tinh!”

Ngón tay của Hà Thanh Thanh không đổi, ba tiếng kiếm ngâm lại vang lên.

Tàn ảnh của bách điểu, trăm hoa vô cùng diễm lệ ban nãy đã bị ba đạo kiếm quang đánh tan, nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Trên trúc lâu, Diệu Yên hơi giật mình, nụ cười đọng lại nơi khoé miệng.

Đây không phải cầm khúc do nàng viết, trước giờ nàng chưa từng mở đầu bằng thanh âm mạnh mẽ như vậy.

Sua khi giáng đòn phủ đầu, tiếng cầm trở nên uyển chuyển, tựa như nước chảy cuồn cuộn, lại tựa như vạn quân chém giết, vạn mã hý vang.

Thanh âm rơi vào trong nước, hồ nước chấn động, sóng nước chập chùng.

Từ ven hồ cho đến triền núi, người nghe cầm tâm thần chấn động, quên mất cả ngôn ngữ.

Trong đình giữa hồ, Vọng Thư thần sắc kinh ngạc. Người này xuất thân từ đâu, tu vi thấp mà lại gảy tốt như vậy?

Giáng Vân nhìn chằm chằm thiếu nữ đang gảy đàn, như muốn xuyên qua lớp lụa mỏng kia mà nhìn thấu bên trong của nàng.

Tiếng đàn dần chậm lại, uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển qua mấy vòng, thiết kỵ cùng đao thương rời xa.

Thần kinh căng chặt của mọi người thả lỏng, lại nghe thấy thanh âm du dương, ngập tràn hi vọng, trước mắt như hiện ra núi sông hùng vĩ.

Ánh chiều tà hoàng hôn dần biến mất, màn đêm buông xuống, gió thổi hiu hiu.

Tiếng đàn bay theo gió núi, bay tới vực sâu, bay lên vách đá, lao vào rừng rậm.

Tiếng thú gầm liên tiếp vang lên, nặng nề vang vọng, tựa như một hỏi một đáp.

Tiếng cầm trở nên huy hoàng tráng lệ, khí khái vương giả thu hút bách thú.

Tiếng chim muông vỗ cánh, tiếng đập cánh giữa không trung, tiếng mãnh hổ gầm, tiếng cá sấu đập nước…

Vô số sinh linh nơi Hoa Vi Tông, cùng tấu khúc này!

Hà Thanh Thanh dường như đã quên mất bản thân đang gảy cầm, thân tâm đều chìm đắm trong khúc nhạc, không thấy người ngoài, không thấy bách thú.

Trời cao đất rộng, vô biên vô ngần, chỉ có một mình nàng.

Tiếng cầm xông thẳng trời cao, mọi người trong lòng thầm hô vang.

Bỗng nhiên tiếng đàn chợt rơi xuống, càng ngày càng thấp, tựa như gió bắc nức nở, như tuyết rơi xuống đồng hoang.

Tiếng gào thét trong lòng mọi người đều dừng lại, họ theo tiếng cầm trở nên bi thương và đi vào sâu trong cánh đồng tuyết.

Bất giác toàn thân liền cảm thấy lạnh lẽo.

Trần Hồng Chúc ngơ ngẩn nghe, phảng phất như nhìn thấy vô số đêm đen, bản thân ngồi bên Thệ Thuỷ Kiều, đung đưa hai chân, cắt đầu ngón tay, từng giọt máu rơi ra cho cá ăn.

Biển mây bồng bềnh, cá chép ngũ sắc kết thành bầy, nhưng nàng chỉ có một mình.

Tử Dạ Văn Thù nhắm mắt lại.

Hoảng hốt trở lại ma quật nơi Tây Hải, con đường trước mắt tối tăm, càng về sau càng không có đường lui.

Máu tươi chảy mãi không hết, ma đầu giết mãi không xong.

Diệu Yên đã quên mất phải mỉm cười, quên mất nàng đang ở đâu, nên làm gì.

Nàng thấy một nữ hài tử, đêm đen lạc đường phía sau núi Hoa Vi Tông.

Gió bắc thét gào, nữ hài tử run rẩy, bò dọc theo thềm đá.

Đây là ai? Vì sao không có ai tới tìm nàng?

Chợt nhận ra hoá ra đó chính là bản thân mình.

Tống Tiềm Cơ…..

Tống Tiềm Cơ hắn chẳng nhìn thấy gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

Trăng đêm nay vừa lớn lại vừa tròn, tựa như một cái khay bạc quý giá.

Hắn nghĩ, đây thật sự là khúc nhạc do hắn viết sao?

Gảy không tệ.

Khi bi thương lên đến cực điểm lại quay đầu.

Gió đêm thét gào, mây mù che lấp ánh trăng.

Tiếng cầm chợt trào dâng.

“Tinh”. Lục Y Đài có tất cả bảy dây, dây cầm đầu tiên đã đứt đoạn.

Hà Thanh Thanh cũng giống cây cầm này, đã đến cực hạn, linh khí khô kiệt, kinh mạch không chịu nổi gánh nặng.

Nhưng nàng chẳng để tâm, tiếng cầm lại lên cao, lại một dây nữa đứt rời!

Hòn đá bên hồ hiện ra vết rạn, thác nước gầm vang.

Người nghe cầm ngơ ngẩn mất hồn, phảng phất như bị sức mạnh có thể huỷ thiên diệt địa đánh trúng.

Hà Thanh Thanh hộc máu, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Mây tan.

Trăng hiện.

Một chùm ánh trăng bạc rực rỡ từ trên chín tầng mây rơi xuống chiếu lên người nàng!

Tiếng cầm đột ngột dừng lại.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, phía trước có tiếng cầm, tiếng thác nước dường như chẳng đáng kể.

Dải ngân hà rơi xuống nước, sóng nước lóng lánh.

Có người sờ mặt, đầy tay là nước mắt.

Lại nhìn người bên cạnh, không biết từ khi nào, cũng lệ rơi đầy mặt.

Trên vách núi chợt vang lên tiếng hô:

“Tử Dạ sư huynh sắp đột phá rồi!”

Linh khí thiên địa hội tụ nơi đây, hoá thành lốc xoáy vô hình.

Mọi người chìm đắm trong khúc nhạc, không biết là cảnh địa huyền diệu nào đó, chợt thấy linh khí biến hoá, tự nhiên hấp thu thổ nạp.

Giác ngộ chỉ trong chớp mắt, có người bình cảnh buông lỏng, có người tu vi tăng tiến.

Hà Thanh Thanh ôm cầm, đứng dậy từ trên hòn đá, đầu ngón tay vẫn đang run rẩy.

Khi nàng luyện cầm, chỉ ở nơi lặng yên không ngươi, hơn nữa còn chưa từng gảy cầm như vậy.

Mười ngón tay của nàng đau đớn, kinh mạch như muốn bạo phát.

“Đa tạ tiên tử!”. Không biết là ai hô lên trước.

“Tiên tử cao thượng!”

Tiếng đa tạ, tiếng khen ngợi vang lên không dứt, như dòng nước muốn nhấn chìm nàng.

Trên trúc lâu, Diệu Yên hồi thần, lẳng lặng đóng hộp đàn lại.

Đêm nay nàng không cần gảy nữa, không, có lẽ còn lâu hơn.

Minh nguyệt trước mắt, lấy gì đua tranh?

Trong đình giữa hồ, Cầm Tiên mở mắt:

“Cầm kỹ không tệ, cầm khúc càng khó có. Khúc nhạc hay như vậy, hơn hai trăm năm qua ta chưa từng nghe qua”

“Ngài nói đúng”. Mọi người sôi nổi phụ hoạ.

“Khúc nhạc này, các ngươi nghe ra điều gì?”. Cầm Tiên chợt hỏi.

Sắc mặt Vọng Thư hơi tái:

“Khúc dạo đầu tuy đau khổ nhưng không phải ai oán mà là vận sức chờ phát động, phảng phất như chỉ cần một trận gió đông liền có thể xông lên trời, như diều gặp gió. Chỉ là kết cục dường như không tốt”

Cầm Tiên gật đầu.

Giáng Vân suy tư nói:

“Khúc nhạc này, phân thành ba chương thượng, trung, hạ. Có lẽ là dựa theo trải nghiệm của một người”

Chỉ nghe thấy Cầm Tiên chậm rãi nói:

“Thiếu thời cơ cực, ngày luyện kiếm, đêm đọc sách”

“Trần sạch sáng chiếu, bảo kiếm xuất vỏ, tranh giành thiên hạ”

“Công lao sự nghiệp, ghi danh thiên cổ, thập diện mai phục, anh hùng mạt lộ”

“Ba ngày đêm gió tuyết, một khúc nhập trận, viết hết cả đời. Khúc ca này có lẽ là một người chết đi viết ra, nhưng chết rồi sao còn có thể phổ nhạc? Quái lạ! Giờ ta rất muốn biết, khúc nhạc này là do ai viết ra”. Hắn lẩm bẩm, tựa như choáng váng.

Trong đình yên tĩnh, không một ai dám quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.

Hồi lâu sau, Cầm Tiên vẫy tay với người bên hồ, mỉm cười nói:

“Tiểu nha đầu, thỉnh lên đây”

Hết chương 91.
Bình Luận (0)
Comment